Chương 13: (Vô Đề)

Ta chẳng để tâm đến lời Hoàng đại tiên, bởi vì ta tin vận may của Lưu Tiểu Nguyệt ta sẽ không tệ đến thế.

Nằm trên cành cây, uống cạn một bình rượu, ta ngắm nhìn vầng trăng xa xa.

Trăng tròn vành vạnh như chiếc đĩa ngọc bích, bóng quạ lướt qua, cây quế thấp thoáng ẩn hiện.

Trông nó tuy có vẻ lạnh lẽo, nhưng vẫn luôn là niềm ao ước của ta.

Sẽ có một ngày, ta cũng được đứng trên cung trăng, ngắm nhìn tiên nữ nhảy múa, kết bạn cùng chú thỏ ngọc giã thuốc.

Ta vô cùng mong chờ ngày đó, đầu óc dần dần choáng váng, nhìn thấy những con cóc dưới gốc cây đang ca hát, chuột tinh đang nhảy múa.

Ta cười ngây ngô, nói với Tiểu Hòe:

"Bọn họ lúc mắng người thì nói cóc ghẻ, chuột còn có da, ai ngờ được, làm cóc với làm chuột còn vui vẻ hơn làm người nhiều."

Văn Cảnh ở kinh thành nửa năm.

Lúc chia tay, hắn nói với ta:

"Tỷ tỷ, tỷ phải đợi ta trở về, nếu ta trở về không gặp được tỷ, ta sẽ đau lòng đến c.h.ế. t mất."

Không hiểu sao hắn luôn lo lắng ta sẽ bỏ đi.

Năm hắn mười bốn tuổi, ta từ trong núi trở về, lừa hắn rằng đã tìm được cha, người đang vân du tứ hải, sống rất tốt, không cần ta phải lo lắng.

Ta cũng đã hứa với hắn, sẽ không lặng lẽ rời đi.

Nhưng hắn nên biết rằng, duyên đến thì hợp, duyên tận thì tan, trên đời này làm gì có bữa tiệc nào không tàn.

Nửa năm sau, ta ở lại trong thôn, chờ gặp hắn lần cuối.

Nhà ông Cử nhân họ Trình và nha môn đã phái người đến báo tin vui, tuy Văn Cảnh không đạt một trong ba vị trí đầu, nhưng đã đỗ tiến sĩ, đứng thứ sáu trên bảng vàng.

Thi đỗ tiến sĩ là chuyện đáng mừng, huống chi hắn còn trẻ như vậy.

Cổng nhà chúng ta treo hai chiếc đèn lồng đỏ, giấy đỏ từ pháo nổ vương vãi khắp sân, không khí vui mừng tràn ngập.

Ta thật lòng mừng cho hắn, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ tinh tươm.

Văn Cảnh trở về sẽ không ở lại lâu, tiến sĩ thi đỗ thường được phong quan chức, ở lại kinh thành.

Ta cứ như vậy chờ đợi, mãi đến ba tháng sau, cuối cùng cũng đợi được hắn trở về.

Vị tân khoa mười chín tuổi, vẫn lẻ loi một mình.

Ngoài thôn, núi non trùng điệp, hắn đeo chiếc hòm bằng tre, mặc trường sam thẳng thớm ta may cho hắn lúc chia tay.

Góc áo, cổ áo và tay áo màu đen, còn lại màu trắng, vải vóc không phải loại quý giá, nhưng khi hắn mặc lên người lại toát lên vẻ sang trọng, khiến người ta không thể không ngoái nhìn.

Văn Cảnh vốn dĩ đã là người khiến người ta phải chú ý.

Ta và hắn nương tựa lẫn nhau mười một năm, nhìn hắn từng bước đi đến ngày hôm nay, công thành danh toại.

Cũng chứng kiến hắn ngày càng trầm ổn, khí chất thoát tục mà lạnh lùng.

Hắn vẫn có đôi mí mắt mỏng, hàng mi dài mảnh mai che đi đôi mắt hẹp dài.

Khi cười, khóe miệng hắn hơi nhếch lên, tạo nên một đường cong tuyệt đẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!