Văn Cảnh rút kiếm ra, sải bước về phía mụ ta, dọa cho mụ Tào kêu toáng lên một tiếng, cùng bà mối kia cuống cuồng chạy mất dạng.
Còn về việc bọn họ nói ta là lão cô nương ế chồng ư, ta đây không phục!
Xét cho cùng yêu quái cũng có lòng yêu cái đẹp.
Ta, Lưu Tiểu Nguyệt tuy không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng có thân hình thướt tha như én lượn, gương mặt hồng hào như thoa phấn, sao lại bị gọi là cô nương già rồi?
Trước đây, biết bao nhiêu bà mối tìm đến cửa, muốn se duyên cho ta.
Nào là Lý Thiết Trụ, đại địa chủ trong làng, nào là cháu trai của ông chủ hiệu thuốc trên trấn, ai ai cũng muốn cưới ta.
Ta xuống núi là vì báo ân, chứ nào phải vì chuyện chồng con, nên mới từ chối hết thảy.
Lâu dần, người đến hỏi cưới cũng ít đi, ta cứ ngỡ là mọi người biết ta không có ý định lấy chồng, nào ngờ đâu lại là chê ta già!
Gái hai mươi tư tuổi còn gọi là xuân thì phơi phới, đến hai mươi lăm tuổi, đã bị xem là nửa già nửa trẻ rồi.
Dù cho dung nhan này vẫn y nguyên như xưa, thì sau lưng họ vẫn xì xào bàn tán, con gái lớn tuổi khó mà sinh nở.
Chẳng còn vốn liếng gì để mà kén chọn nữa, cho nên mới rước lấy cái loại người như Tào Nhị Ngưu, xấu người, nghèo rớt mồng tơi, chẳng cưới nổi vợ.
Nghĩ đến đây ta bực mình không thôi, hừ lạnh một tiếng rồi quay ngoắt vào nhà.
Văn Cảnh thấy ta giận, vội vàng bỏ kiếm xuống, hấp tấp chạy vào dỗ dành:
"Tỷ tỷ, đừng nghe họ nói bậy, tỷ nào phải cô nương già, lũ người ngu xuẩn đó làm sao xứng với tỷ? Đợi ta ngày sau thi đỗ công danh, sẽ nuôi tỷ cả đời."
Ta và Văn Cảnh đều chắc chắn kẻ trộm yếm chính là Tào Nhị Ngưu.
Bởi vì dạo gần đây, hắn ta càng ngày càng quá đáng.
Trước kia nhìn ta còn biết kiêng dè, vậy mà giờ đây ánh mắt cứ như keo dán chặt vào người ta, chẳng chút e dè.
Văn Cảnh không chịu bỏ qua, nói muốn giống như năm xưa, treo hắn lên cây cổ thụ trong núi sâu, dọa cho hắn hồn xiêu phách lạc.
Ta cũng chẳng có ý kiến gì, chỉ nói hắn đúng là đáng đời.
Nào ngờ chưa kịp ra tay, Tào Nhị Ngưu đã tự mình mò đến.
Đêm hôm ấy, Văn Cảnh đang tắm trong nhà, ta rảnh rỗi, nhân lúc trăng sáng, bèn ra sân giã thuốc.
Nghe tiếng bước chân sau lưng, ta cứ tưởng là Văn Cảnh, liền gọi hắn một tiếng.
Nào ngờ một bàn tay thô kệch vươn tới, bịt chặt miệng ta lại, rồi lôi xềnh xệch đến nhà bếp.
Tào Nhị Ngưu đẩy ta ngã dúi dụi vào đống củi, một tay hắn giữ chặt ta, tay kia vội vàng cởi áo ta ra.
Hắn ta hổn hển nói:
"Tiểu Nguyệt, ta thật lòng yêu nàng, bóng hình nàng cứ lởn vởn trước mắt ta, cả đầu óc ta đều là nàng, ta sắp phát điên rồi."Hiện giờ nàng xem thường ta, lát nữa sẽ biết ta tốt ra sao. Sau này chúng ta thành thân, ta đảm bảo sẽ nghe lời nàng, ngày ngày yêu thương nàng.
"Tào Nhị Ngưu sức vóc khỏe mạnh, nhưng ta nào phải tay vừa, ta co chân lên, đạp thẳng vào hắn một cú trời giáng. Cú đá ấy vừa hay đá trúng chỗ nhạy cảm của hắn. Ta vui vẻ hỏi:"Có đau không?
"Hắn ôm lấy người, cuộn tròn dưới đất, mặt mũi trắng bệch vì đau, đồng thời tức giận chửi: Đồ đê tiện! Giả vờ thanh cao làm gì, loại nữ nhân không biết xấu hổ như ngươi, ta muốn ngươi đã là tốt lắm rồi."
"Ngươi bảo ta không biết xấu hổ?"
Ta nhìn hắn với vẻ không thể tin nổi: Ý ngươi là sao?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!