"Hy vọng mỗi ngày cậu đều vui vẻ. Ngủ ngon, Thẩm Thanh Thanh."
— Nhật ký của Tạ Trạch Dương
Sau khi đưa Thẩm Băng Thanh về nhà, Tạ Trạch Dương quay lại hướng về nhà mình. Khi đi ngang qua cửa hàng trong khu phố, cậu chú ý thấy bóng dáng một người đàn ông quen thuộc đang đứng trước quầy thanh toán. Một chiếc xe tải rú ga chạy qua trước cửa hàng, cậu vội vàng bước nhanh lại gần thì bóng người đã biến mất. Cậu nhanh chóng lên lầu về nhà, thấy mẹ đang ngồi trên ghế sofa, mắt đỏ hoe như vừa khóc.
"Đã đưa Thanh Thanh về nhà rồi chứ?" mẹ cậu giọng nghẹn ngào hỏi.
"Vâng." Cậu đáp, rồi hỏi tiếp, "Ông ấy đến tìm mẹ à?"
"Mẹ khóc à?"
"Không." mẹ cậu vội đứng dậy, từ bếp mang ra những món ăn đã chuẩn bị sẵn, "Rửa tay xong qua ăn cơm."
"Con thấy ông ấy rồi." Cậu nói. Sắc mặt mẹ thay đổi.
Cậu hỏi: "Ông ấy đến tìm mẹ làm gì?"
"Đừng nghĩ lung tung, ông ấy không đến tìm mẹ." mẹ vừa nói xong, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gọi của bác cả, "Mở cửa! Tiểu Dung! Dương Dương! Mau mở cửa cho bác!"
Mẹ cậu khẽ nhướng cằm, ra hiệu cậu đi mở cửa cho bác.
"Tiểu Dung à, Tiểu Khôn về rồi, việc này em biết chưa?"
"Tiểu Khôn nói với chúng ta, nó muốn tìm em nói chuyện, muốn dọn về ở với em."
" Thằng bé cam đoan với chúng ta rằng nó đã thay đổi thật rồi! Nghe nói dạo này thằng bé tìm được công việc đàng hoàng, nói rằng sau này nhất định sẽ đối xử tốt với mẹ con em..." vừa vào cửa, bác cả đã nói liến thoắng.
Mẹ cậu vẫn im lặng, bác cả chú ý đến cậu đang đứng cạnh mẹ, liền nháy mắt ra hiệu, "Dương Dương, con vào phòng làm bài tập đi! Mau lên!"
"Khoan đã," mẹ nói, "nó chưa ăn cơm mà!"
Mẹ bước đến bàn ăn, múc đầy một bát cơm đưa cho cậu: "Vào phòng ăn đi."
Tạ Trạch Dương ăn xong cơm tối, nghe thấy phòng khách dần yên ắng. Chẳng mấy chốc, điện thoại của cậu nhận được tin nhắn từ mẹ: "Nhà bác cả con có chuyện rồi."
"Dượng con đột nhiên phát bệnh phải nhập viện, mẹ đi giúp một tay."
"Con tự khóa cửa, ngủ sớm đi. Đặt chuông báo thức, mai thi đừng đến trễ."
Tạ Trạch Dương lặng lẽ đặt điện thoại xuống, trả lời "Dạ con biết rồi."
Cậu mỉm cười, nụ cười mang theo sự mỉa mai, lại giống như sự chua xót bất lực.
Tại sao mẹ vẫn phải lo chuyện nhà họ?
Chuyện của nhà họ, có liên quan gì đến mẹ và cậu nữa đâu chứ?
Chỉ vì thiếu một tờ giấy ly hôn, mà mãi mãi phải làm "một gia đình" không thể cắt đứt, phải không?
Mẹ có thể chịu đựng những tổn thương đã từng xảy ra, nhưng cậu thì không thể.
Trong góc phòng đêm khuya, cậu lặng lẽ lật từng trang sách, nhìn kim đồng hồ trên bàn chậm rãi trôi qua.
"Mở cửa!"
"Tạ Trạch Dương! Mở cửa cho tao!" tiếng đập cửa vang lên bên tai cậu, cùng với giọng la mắng nồng nặc mùi rượu.
"Tao nói cho mày biết Tạ Trạch Dương! Mày đang chảy dòng máu nhà họ Tạ! Dù mày có cứng cáp đến đâu, cũng không bay xa được đâu!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!