Chương 5: Sợ máu

"Một nàng công chúa cam xinh đẹp nhất thế giới sống trong lâu đài pha lê. Tên của nàng là Thẩm Băng Thanh."

— Nhật ký của Tạ Trạch Dương

Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, trước kỳ nghỉ đông, buổi kiểm tra sức khỏe nhập học cho học sinh lớp bảy vốn bị trì hoãn từ đầu năm học cuối cùng cũng được đưa vào lịch trình.

"Ê, nghe nói lần khám sức khỏe này phải lấy máu đấy!"

"Anh Huy, em sợ lấy máu, phải làm sao đây!"

"Cút, lấy máu thôi mà cũng sợ, mày còn làm được trò trống gì nữa?"

Trong giờ tự học buổi sáng, Tạ Trạch Dương đang ngồi làm bài kiểm tra buổi sáng thì nghe được cuộc trò chuyện của Tề Huy ngồi bàn trên. Ngòi bút của cậu vô thức khựng lại. Vẫn chưa ai trong lớp biết cậu sợ máu.

Nhân viên y tế trường đứng ở cửa lớp hét lớn: "Học sinh lớp 7 -1 nghe đây, mang theo thẻ khám sức khỏe và dép lê, bây giờ ra hành lang xếp hàng ngay!"

Bài kiểm tra buổi sáng bị thông báo khám sức khỏe đột ngột cắt ngang. Các học sinh lần lượt đặt bút xuống, đứng dậy, cầm theo những thứ cần thiết rồi bước ra khỏi lớp. Trên hành lang, mọi người hào hứng bàn tán về các hạng mục kiểm tra sức khỏe.

"Mọi người im lặng, nghe tôi nói!"

Bác sĩ trường cầm loa lớn tuyên bố yêu cầu kiểm tra sức khỏe: "Lớp chúng ta sẽ đi lấy máu trước, tất cả mọi người xếp hàng ở cửa phòng lấy máu, không được nói chuyện, chỉ được vào hai người mỗi lần!"

"Các bạn đã hiểu chưa?"

Các bạn học sinh trả lời đồng thanh, kéo dài giọng: "Hiểu rồi ạ——"

"Vào theo thứ tự số học sinh, tức là thứ tự xếp hàng!"

"Tạ Trạch Dương, Thẩm Băng Thanh."

Khi đội lớp đến ngoài cửa phòng lấy máu, bác sĩ trường nói: "Hai bạn vào trước đi!"

"Ê, chị Thanh, chị còn nhớ lần lấy máu hồi tiểu học, vừa nhìn thấy kim tiêm là chị đã khóc rồi đúng không?"

Một bạn trai ở hàng sau tiến đến bên cạnh Thẩm Băng Thanh, cười tinh nghịch nói: "Lát nữa chị lấy máu, em sẽ đứng cạnh chị cầm một tấm băng

-rôn to, trên đó viết:"Chị Thanh cố lên, chị Thanh đừng khóc!"

"

"Đi sang một bên đi."

Thẩm Băng Thanh bất lực: "Chẳng phải đã bảo một lần chỉ được vào hai người thôi sao?"

"Đừng run thế! Em run như vậy làm sao tôi lấy máu đây?"

Tạ Trạch Dương bị tiếng động ở cửa thu hút sự chú ý, bỗng nhiên cánh tay cậu bị y tá lấy máu vỗ mạnh một cái.

Thẩm Băng Thanh nghe tiếng liền chạy ngay từ cửa vào, mặt lộ vẻ ngạc nhiên, lớn tiếng kêu lên:"Tạ Dương Dương, hóa ra cậu sợ lấy máu!"

"Bị tớ bắt được nhược điểm rồi! Cậu có sợ không?"

Mặt cô đầy hưng phấn, như thể đuôi sắp vυ"t lên tận trời, đắc ý khıêυ khí©h cậu: "Lần sau cậu mà còn dám trừ điểm của tớ, tớ sẽ nói cho mọi người biết cậu sợ lấy máu!"

Tạ Trạch Dương không thèm để ý đến cô:"Đi xếp hàng ở cửa."

Y tá nói: "Cô bé, em đi ra cửa chờ trước đi."

"Vâng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!