Chương 29: Ngoại truyện Đinh Tuấn Minh - Lấy danh nghĩa bạn bè

"Tại sao cậu không dám nói với Thẩm Băng Thanh?"

"Nếu cậu không dám thật, tớ có thể giúp cậu!" Từ nhỏ đến lớn, Hứa Trừng Quang không biết đã nói với cậu câu này bao nhiêu lần.

"Nếu cậu dám hành động bừa bãi, chúng ta tuyệt giao!"

Mỗi lần cậu đều cảnh cáo Hứa Trừng Quang như vậy.

Trong ký ức, cậu và Thẩm Băng Thanh lớn lên cùng nhau. Nhiều người lớn nói rằng từ nhỏ hai đứa đã rất giống nhau. Đều có ba mẹ không mấy quan tâm, đều không thích học, tính tình đều nóng nảy và cũng đều thẳng thắn, không giấu được điều gì.

Năm lớp sáu bố mẹ cậu muốn chuyển nhà lên thành phố, cậu không muốn đi, đã lớn tiếng cãi nhau với họ.

Sau đó bố mẹ nói Thẩm Băng Thanh cũng sẽ chuyển lên thành phố, hơn nữa họ lại cùng khu học nên tương lai nhất định sẽ học chung cấp hai.

Cậu mới đồng ý rời đi.

Nhưng bố mẹ đã lừa cậu.

Thẩm Băng Thanh không hề chuyển đến.

Cuộc sống trung học thật nhạt nhẽo, may mà Hứa Trừng Quang học cùng lớp với cậu. Hứa Trừng Quang là anh họ của Thẩm Băng Thanh, hồi nhỏ Thẩm Băng Thanh và cậu đã ăn ké cơm ở nhà Hứa Trừng Quang không ít lần nên hai người cũng khá thân.

Cậu luôn giả vờ như vô tình nhắc đến tình hình của Thẩm Băng Thanh với Hứa Trừng Quang, than phiền rằng Thẩm Băng Thanh thường không trả lời tin nhắn của cậu. Hứa Trừng Quang nói Thẩm Băng Thanh bảo cô ấy phải tập trung học hành, ít xem điện thoại.

Không giống như hai người họ, Hứa Trừng Quang luôn là học sinh đứng nhất lớp, còn quyết tâm thi đứng đầu cả thành phố trong kỳ thi vào cấp ba để đậu vào trường Thực Nghiệm. Cậu chưa từng thấy ai yêu học như Hứa Trừng Quang, dần dần cũng không muốn làm phiền cậu ta nhiều.

Ngày tháng cứ bình lặng trôi qua, nếu nói có chút gợn sóng nào thì chỉ là những lần bị thầy cô phê bình vì không làm xong bài tập, hoặc bị gọi phụ huynh vì đánh nhau trong trường.

Cậu thấy cũng chẳng sao, đôi khi bị thầy cô mắng quá đáng, cậu sẽ bị đuổi ra khỏi lớp, đứng phạt ngoài hành lang. Mỗi lần cậu đứng ngoài hành lang phạt, nhìn qua cửa kính đối diện, cậu bỗng nghĩ không biết hôm nay Thẩm Băng Thanh đã làm xong bài tập chưa, nếu chưa làm thì có bị gọi phụ huynh không, ba cô ấy liệu có mắng cô ấy không.

Khi cậu chơi bóng rổ, có những cô gái đến xem, thậm chí có cô đã tỏ tình với cậu ngay tại chỗ.

Cậu bối rối từ chối nhưng trong lòng lại có chút tự đắc, không nhịn được mà nhắn tin cho cô: "Bao giờ đến trường bọn anh chơi một chuyến? Đến xem anh trai em chơi bóng rổ đi, đẹp trai cực kỳ luôn."

" Tớ tới ngay bây giờ, tin không?" Cô trả lời.

Cậu ngẩn ra rồi chú ý thấy Thẩm Băng Thanh đã gửi một tin nhắn trong nhóm chat "Hôm nay ăn gì" gồm cậu, cô và Hứa Trừng Quang.

"Bổn công chúa! Học kỳ sau! Sẽ chuyển trường sang trường các cậu!"

"Thật không đấy?"

"Sao tự nhiên lại chuyển trường?"

"Cậu gây ra chuyện gì rồi?!!!" Cậu kinh ngạc hỏi liền mấy câu.

Thẩm Băng Thanh gửi lại một biểu cảm mỉm cười.

"Vì tớ nhớ cậu." Cô gửi một đoạn ghi âm, kéo dài giọng nói với cậu: "Nhớ ngày nhớ đêm, đêm không ngủ được, nhớ đến phát bệnh."

Một lát sau, Hứa Trừng Quang gửi hai tin nhắn trong nhóm: "……"

"Hay là tớ rời nhóm nhé."

Cô vốn hay nói giỡn, cậu đã quen rồi. Nhưng vào khoảnh khắc này, cậu lại không thể kiềm chế được sự phấn khích trong lòng, lập tức mặc áo khoác và chạy ra khỏi nhà.

"Khi nào cậu được nghỉ?"

"Ngày mai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!