Xem xong buổi chiếu thử của bộ phim, Tạ Trạch Dương hẹn gặp Giang Manh ở một quán cà phê gần đó.
" Tớ không biết cậu đã mang theo cả va
-li hành lý…" Giang Manh dè dặt hỏi cậu, " Cậu… đã xem quyển nhật ký đó chưa?"
"Ừm."
" Tớ có một câu hỏi vẫn luôn muốn hỏi cậu." Giang Manh dừng lại một chút rồi hỏi, " Cậu đã từng thích Thanh Thanh chưa?"
" Tớ rất muốn lừa cậu nói là chưa từng." Cậu kéo nhẹ khóe môi, cười khổ một chút, "Nhưng tớ đột nhiên lại rất muốn nói thật lòng với ai đó một lần."
" Tớ sẽ không nói những lời này cho cô ấy."
"Cũng sẽ không nói với bất kỳ ai."
"Vì vậy tớ quyết định nói với cậu." Giọng cậu bình thản, không thể hiện chút gợn sóng nào, " Tớ thích cô ấy, luôn luôn thích cô ấy. Nhiều năm qua tớ chỉ thích một mình cô ấy."
Giang Manh sững người: " Tớ hoàn toàn không biết…"
"Vậy nên có phải tớ giỏi giấu hơn cậu không?" Cậu cười, trêu cô, "Dù gì tớ cũng sớm biết cậu thích Hứa Trừng Quang."
"Trước khi cô ấy thi nghệ thuật, tại sao cậu không nói với cô ấy rằng cậu đã được tuyển thẳng vào Đại học Khoa học và Công nghệ? Còn nói những lời làm cô ấy đau lòng?"
"Lúc đó… gia đình tớ có chuyện, cần tiền."
"Thêm nữa, thành tích thi thử lúc đó không tốt, rồi được suất tuyển thẳng vào Đại học Khoa học và Công nghệ, tớ cảm thấy đó là lựa chọn tốt nhất của mình."
" Tớ không muốn kể chuyện gia đình cho cô ấy."
"Cũng sợ nếu nói trước chuyện mình được tuyển thẳng sẽ ảnh hưởng đến việc thi của cô ấy."
"Nên đã buột miệng nói ra những lời không suy nghĩ."
"Lúc đó đúng là tớ đã bỏ rơi cô ấy trước." Ánh mắt cậu chợt lóe lên, hàng mi khẽ cụp xuống.
"Vậy sau đó thì sao? Sau khi thi đại học xong cậu đã từng nghĩ đến việc đi tìm cô ấy chưa?"
"Hôm đó khi chúng ta xuất phát đi nhập học, ở nhà ga, tớ đã do dự rất lâu, không biết có nên lên xe đi tìm cô ấy hay không. Cuối cùng khi thấy xe của cô ấy lăn bánh, tớ đã đạp xe đuổi theo."
"Nhưng trên đường gặp toàn đèn đỏ, tớ không đuổi kịp."
"Vậy nên tớ nghĩ, có lẽ cứ thế này đi."
"Có lẽ tất cả đều là ý trời."
" Cậu có xem một bộ phim Hàn Quốc nào tên là "Lời Hồi Đáp 1988" chưa?" Giang Manh nói, "Trong phim có một câu thoại: "Không phải đèn giao thông hay thời điểm sai lầm, mà là sự do dự không đếm nổi của chính tôi."
"
Tạ Trạch Dương lắc đầu, nét mặt lộ rõ vẻ cay đắng.
"Khi tớ đến Bắc Kinh, cô giáo Lâm mời tớ ăn một bữa cơm. Cô ấy nói với tớ một câu mà tớ nhớ mãi."
"Cô ấy nói, dũng cảm hơn một chút đi, Manh Manh."
"Vì lòng dũng cảm cũng có thời hạn."
Tạ Trạch Dương ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ cong lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!