Chương 27: Phiên Ngoại Thẩm Băng Thanh - Người Không Thể Với Tới

"Người mà tớ thích trong mối tình đầu là một người rất ưu tú. Cậu ấy là một người mà dù tớ có cố gắng đến mấy cũng không thể đuổi kịp. Một người mà tớ biết rõ mình không thể nào theo kịp nhưng cậu ấy lại chẳng bao giờ dừng lại để chờ đợi tớ."

"Manh Manh, tớ từng... thích một người rất nhiều."

"Ai vậy?"

"Cậu cũng biết, bạn học cùng lớp mình thời cấp hai ấy."

"Thẩm Băng Thanh, không phải đi học thể dục nữa! Ở lại lớp làm lại toàn bộ bài kiểm tra sáng nay của các môn!"

"Lớp trưởng Tạ Trạch Dương! Em chịu trách nhiệm kiểm tra và sửa bài giúp em ấy, đảm bảo sửa hết tất cả các câu sai!"

Trước giờ thể dục, giáo viên chủ nhiệm để lại hai câu rồi vội vàng đi ra hành lang, tổ chức các bạn xếp hàng ra sân tập thể dục.

Trong lớp học trống trải và yên tĩnh, Thẩm Băng Thanh buồn chán dùng đầu bút chọc vào đống bài kiểm tra sáng trải đầy trên bàn, nghiêng đầu lén lút ngắm nhìn lớp trưởng Tạ Trạch Dương đang ngồi chếch trước mình.

Cậu ấy có làn da trắng, đường nét thanh tú, dáng người cao, đồng phục luôn sạch sẽ tinh tươm, không một nếp nhăn. Không có gì ngạc nhiên khi bí thư Đoàn trường đã chọn cậu ấy làm người dẫn chương trình cho các hoạt động trong trường và làm phát thanh viên ở phòng phát thanh.

Giọng của cậu ấy cũng rất hay, đặc biệt là rất trầm ấm, khi dẫn chương trình thì có chất giọng đặc biệt của phát thanh viên, trừ khi... trừ khi cậu ấy lạnh lùng xướng tên "Danh sách những học sinh chưa làm bài tập về nhà hàng ngày" trong giờ họp lớp.

Cô không hiểu, với một gương mặt đẹp như vậy, cậu ấy làm sao có thể vô cảm mà nói ra câu "Thẩm Băng Thanh chưa làm bài tập" bằng giọng lạnh lùng nhất mỗi ngày như thế.

Đặc biệt là mỗi khi kiểm tra bài tập, vào lúc cô chỉ còn chút xíu nữa là có thể làm xong bài, cậu ấy vẫn lạnh lùng lướt qua cô một cái rồi viết một dòng chữ to tướng "Thẩm Băng Thanh chưa hoàn thành bài tập" vào sổ kiểm tra.

"Tớ ghét Tạ Trạch Dương, cực kỳ ghét!" Cô đã từng bao lần tức giận hét lên khi cắn đầu bút mà làm bài không kịp, lập một nhóm chat có tên "Ai có thể làm hết bài tập," rồi lại đổi tên thành "Đánh đổ ai đó tên Tạ."

"Có cần bọn anh xử lý thằng đó một trận không? Nó vênh váo cái gì chứ, làm cho Thẩm đại tỷ nhà ta phát cáu thế này."

Vài cậu bạn chơi với cô từ tiểu học nói.

"Ngày mai sau giờ tan học, các cậu giúp tớ dọa cậu ấy một chút!" Thẩm Băng Thanh nói, rồi hung hăng dọa nạt trong nhóm, "Ngày mai sau khi tan học, tớ sẽ nổi dậy! Nhất định phải đánh đổ cái tên họ Tạ!"

Nhóm chat nổ ra một loạt tin nhắn trả lời từ Tề Huy và mấy người bạn, toàn là những icon nối tiếp nhau.

[Đầu chó]

[Đầu chó]

[Đầu chó]

[Đầu chó]

[Đầu chó]

[Đầu chó]

Thẩm Băng Thanh bực tức ném điện thoại xuống bàn lại tiếp tục khổ sở lao đầu vào đống bài tập. Cô không ngờ rằng mấy cậu bạn đó lại thật sự ra tay với Tạ Trạch Dương và xấu hổ hơn nữa là chẳng ai thắng nổi cậu ấy.

Cô đứng dưới bóng cây nghe họ phàn nàn, bỗng thấy Tạ Trạch Dương từ hiệu thuốc không xa bước ra rồi đi về phía cô.

Cậu ấy định đến trả thù mình sao?

Chắc chắn là vậy rồi?

Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, thì đám "anh em tốt" của cô đã chạy trốn mất dạng. Thật chẳng ra làm sao.

Cô đành cứng rắn đối mặt, vừa thấy cậu ấy giơ tay lên liền lùi lại vài bước, chuẩn bị đánh trả nhưng lại cảm thấy một thứ gì đó lạnh ngắt chạm vào má mình.

Cậu ấy ấn túi đá chườm lên mặt cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!