"Bắc Kinh đã có tuyết rơi."
" Tôi đã cõng cô ấy đến bệnh viện, cô ấy phát hiện ra chân tôi bị thương và khóc rất nhiều, khóc to lắm."
"Hình như cô ấy rất lo lắng cho tôi."
— Trích nhật ký của Tạ Trạch Dương
Đêm khuya trở về nhà, cậu đứng ở hành lang thay giày, chú ý thấy trên giá treo đồ có một chiếc khăn quàng cổ cashmere màu kem kiểu dáng trông rất quen thuộc. Rất giống… chiếc khăn mà Thẩm Băng Thanh thường đeo.
Tim cậu chợt thắt lại, nghe thấy tiếng mẹ từ trong phòng vọng ra.
"Khăn quàng là Thanh Thanh tặng mẹ đấy."
"Tối nay mẹ đi bày hàng ở đối diện bệnh viện thành phố, định bán chút giày trái mùa. Thanh Thanh vừa hay từ bệnh viện đi ra, mặt tái nhợt, môi khô trắng bệch. Mẹ hỏi thì cô bé không nói đang bị bệnh gì, còn đòi giúp mẹ bán hàng, bảo muốn mẹ về nhà sớm."
Mẹ vừa nói vừa ho khan: "Thấy mẹ ho lại thấy mẹ mặc phong phanh, cô bé nhất quyết gỡ khăn quàng trên cổ xuống đưa cho mẹ."
"Mẹ mời con bé đến nhà ăn cơm tối nhưng nó bảo không đến."
"Vâng." Tạ Trạch Dương vào bếp rót một ly nước ấm, đưa cho mẹ rồi nói: "Sau này mẹ đừng đi bày hàng buổi tối nữa, bảo con một tiếng, con đi."
"Con đi cái gì mà đi, ở nhà học hành cho tốt! Mẹ ban đêm không có việc gì làm, ở nhà cũng buồn…" Mẹ cậu nói, "Nhưng mẹ bảo này, Thanh Thanh đúng là cô bé tốt."
Cậu im lặng một lúc rồi khẽ đáp "Vâng."
Mẹ nhìn cậu, bỗng cười: "Con ấy."
"Mẹ thật không biết sau này con sẽ thích kiểu con gái nào."
"Còn cái tính gì cũng giấu trong lòng không nói của con nữa."
"Không biết sau này có sửa được không."
Tạ Trạch Dương không nói gì, khẽ thất thần.
Người con gái mà cậu thích ư? Thực ra cậu đã thích từ lâu rồi, mà nói đúng hơn là đã thích từ rất lâu.
Chỉ tiếc là, cuộc sống của cô ấy lại quá xa xôi với cậu.
Xa đến mức cậu không có tư cách tham gia hay hỏi han, chỉ có thể đứng từ xa mà ngắm nhìn.
Xa đến mức tất cả tình cảm cậu dành cho cô chỉ có thể dừng lại ở sự thích thầm lặng.
Không nói ra miệng, cũng chẳng có tác dụng gì khi thích một cách vô ích.
Ngày lên Bắc Kinh tham gia tập huấn cuộc thi, Tạ Trạch Dương thu dọn hành lý ở nhà rồi xuất phát đi đến trường.
"Cậu không biết đâu, kiểu như cô ta mà còn giả vờ ngây thơ trong sáng với tôi?"
Khi đi ngang qua cổng trường nghề, cậu vô tình nhìn thấy một đám thanh niên du côn đang tụ tập hút thuốc, miệng mồm bàn tán chuyện gì đó.
"Ngô Hạo là con trai của giúp việc nhà cô ta, tôi cứ tưởng cậu ta với Thẩm Băng Thanh đều chẳng phải loại tốt đẹp gì, chắc hai đứa chúng nó chơi bời với nhau thôi. Ai ngờ Thẩm Băng Thanh lại táo bạo thế? Tôi cầm dao mà cô ta vẫn dám lao vào! Làm rối tung mọi chuyện…"
"Sớm biết cô ta lì lợm như vậy thì đã dạy cho cô ta một bài học rồi…"
Chưa đợi gã đàn ông nói hết, Tạ Trạch Dương đặt hành lý xuống tiến tới, mắt ánh lên cơn giận dữ, túm chặt cổ áo đối phương, tay siết chặt, tung một cú đấm thẳng vào mặt gã.
Gã đàn ông ôm mặt ngẩng đầu, trừng mắt nhìn cậu không tin nổi, chửi ầm lên: "Mày là ai hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!