Chương 20: Đau lòng

"Hôm nay tôi nổi nóng với cô ấy, vì tôi giận cô ấy. Nhưng thật ra tôi giận bản thân mình hơn."

"Thẩm Băng Thanh, tôi xin lỗi."

—— Nhật ký của Tạ Trạch Dương

Thời gian như bị ai đó nhấn nút tăng tốc khi cả lớp mải mê học hành. Học kỳ đầu của lớp 11, cường độ học tập tăng cao, các kì thi cũng bắt đầu diễn ra thường xuyên hơn.

Sau khi kết thúc vòng sơ khảo của kì thi từng môn cho học sinh trung học, trường tổ chức một buổi sinh hoạt tập thể với chủ đề "Ước mơ". Tại sảnh chính của tòa nhà giảng dạy, một bảng trưng bày đã được dựng lên để các bạn học sinh ghi tên trường đại học mà mình nhắm đến trong kỳ thi tốt nghiệp và dán lên đó.

Lớp 11-1 và lớp 11-16 dùng chung một bảng trưng bày. Khi Tạ Trạch Dương và Hứa Trừng Quang cầm bút bước vào sảnh hành lang, gần như tất cả các bạn cùng lớp đều đã dán xong. Từ xa, Tạ Trạch Dương thấy Thẩm Băng Thanh đang kéo Giang Manh từ cửa lớp 11-16 đi đến.

"Chỉ còn hai tờ nữa thôi." Trình Dũng giơ tờ giấy note hình trái tim màu hồng lên, nhìn bốn người họ một lượt, "Hay là cậu xé đôi ra, mỗi người nửa tờ, lát nữa ghép lại dán chung?"

"Được." Cậu nhận hai tờ giấy note còn lại, gấp đôi ở giữa rồi xé theo nếp, chia mỗi người một nửa.

Cậu viết lên tờ giấy note "Đại học Thanh Hoa Tạ Trạch Dương", định tìm Hứa Trừng Quang để ghép lại dán lên bảng, thì thấy Hứa Trừng Quang đã vỗ mạnh tờ giấy note của mình ngay bên cạnh tờ của Giang Manh. Hai nửa tờ giấy note ghép lại thành một trái tim hoàn chỉnh.

Thẩm Băng Thanh vừa viết xong cũng kịp thấy cảnh này, liền gấp rút hỏi: "Cậu dán vào bảng của lớp tớ làm gì?"

"Mọi người đều dán chung mà, sao lại chia lớp cậu lớp tớ." Hứa Trừng Quang bĩu môi.

"Tớ không cần biết! Tớ phải dán chung với Manh Manh, cậu mau gỡ ra!" Thẩm Băng Thanh đưa tay định gỡ tờ giấy của cậu ấy, nhưng Hứa Trừng Quang nhanh chóng che lại, "Không được! Tớ không gỡ đâu!"

"Cậu dán chung với lớp trưởng của chúng tớ đi." Hứa Trừng Quang nói.

Thẩm Băng Thanh không nói thêm gì nữa, lặng lẽ bước đến bên cậu.

"Đưa tớ nào." Cậu nói.

"Cảm ơn." Thẩm Băng Thanh đưa tờ giấy note của mình cho cậu, rồi quay người kéo Giang Manh trở về lớp học.

Tạ Trạch Dương đứng trước bảng trưng bày, ghép tờ giấy note của cậu và Thẩm Băng Thanh lại rồi dán lên, nhìn thấy trên tờ giấy note của Thẩm Băng Thanh có dòng chữ "Học viện Điện ảnh Bắc Kinh Thẩm Băng Thanh". Tim cậu bỗng nhiên đập mạnh.

"Cô ấy luôn muốn thi vào Bắc Ảnh, nói rằng sau này muốn trở thành ngôi sao lớn." Hứa Trừng Quang đứng bên cạnh cậu mở lời, "Giang Manh và tớ cũng muốn đến Bắc Kinh, xem ra khi đó bốn người chúng ta có thể cùng nhau đi rồi."

Tạ Trạch Dương chăm chú nhìn vào tờ giấy note của mình và Thẩm Băng Thanh, cảm giác cay đắng len lỏi trong lòng nhưng môi lại khẽ nhếch lên. Hóa ra dù hiện tại hai người như người xa lạ, nhưng cậu vẫn mong chờ một tương lai có thể ở bên cô ấy. Liệu tương lai đó có đến không?

Nếu có thể, cậu ước mong tương lai đó đến nhanh hơn một chút.

Sắp đến kỳ thi cuối kỳ, danh sách học sinh lọt vào vòng chung kết cuộc thi đơn môn được công bố. Những học sinh lọt vào vòng chung kết sẽ lên đường đến Bắc Kinh để tham gia khóa huấn luyện trước trận chung kết.

Lớp 11-1 có ba học sinh lọt vào vòng chung kết, gồm Tạ Trạch Dương, Hứa Trừng Quang và Trình Dũng. Trường đã sắp xếp cho họ tuần sau sẽ xuất phát từ trường, cùng nhau đi xe buýt đến Bắc Kinh. Thẩm Băng Thanh cũng cần đại diện cho đội hợp xướng của trường đi Bắc Kinh để tham gia một cuộc thi ca hát, thời gian thi cũng diễn ra vào tuần tới.

Cô giáo dạy nhạc sắp xếp để Thẩm Băng Thanh đi chung xe với họ, khi biết tin, cô Từ đã đặc biệt gọi Tạ Trạch Dương vào văn phòng dặn dò, nói rằng cậu có tính cách trầm ổn, lại tỉ mỉ hơn nên nhờ cậu chăm sóc tốt cho các bạn cùng đi.

Chiều thứ bảy, Tạ Trạch Dương đeo cặp sách từ nhà sách trở về trường, tình cờ thấy Trình Dũng bước ra từ tiệm trà sữa ở góc phố.

"Dương ca! Cùng đi nhé!" Trình Dũng hớn hở chạy đến trước mặt cậu, hai tay đút vào túi, dậm dậm chân nói, "Thầy dạy Hóa của mình đúng là kì cục! Dù sắp thi cuối kỳ rồi, nhưng cũng đâu đến mức bắt chúng ta đến trường thực hành thí nghiệm trong thời tiết lạnh thế này…"

"Tớ thật ghen tị với những người có thể tận hưởng ngày cuối tuần vui vẻ." Trình Dũng ủ rũ phàn nàn, đột nhiên ngẩng đầu lên, như nhìn thấy điều gì đó, kéo tay áo cậu hô lên, "Dương ca, cậu mau nhìn kìa! Có phải Thẩm Băng Thanh không?"

"Ngay trước cổng trường nghề đó! Cô gái mặc áo lông màu cam ấy!"

Tạ Trạch Dương ngẩn ngơ nhìn theo hướng của cậu ấy, liền thấy Thẩm Băng Thanh buộc tóc búi cao, mặc chiếc áo phao màu cam. Trời lạnh nên cô đeo một đôi găng tay bông, vai khẽ co lại, cằm vùi sâu trong chiếc khăn quàng màu kem, chỉ còn lộ ra đôi mắt sáng ngời trông như đang chờ ai đó.

"Thẩm Băng Thanh!" Trình Dũng lớn tiếng gọi cô, vẫy tay chào.

"Đang đợi ai thế? Trời lạnh thế này mà còn ở đây chờ à?" Trình Dũng chớp chớp mắt hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!