Chương 8: (Vô Đề)

Thì ra nàng đã thật sự trưởng thành.

Bộ ngực mềm mại áp vào người hắn khiến tim hắn như muốn nổ tung.

Mái tóc đen của nàng rủ xuống, có vài lọn rơi trên mặt hắn, mang theo mùi hương hoa quế nhẹ nhàng mà ngọt lịm.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đời này, hắn chưa từng ôm qua nữ nhân lần nào cả.

Chỉ thấy gò má nàng nhiễm màu hồng phấn, hắn không tiếng động cười rộ lên.

Khó trách vừa rồi nhìn thấy Hà Nguyên Trinh muốn hôn nàng, hắn lại tức giận như vậy. Cô nương xinh đẹp này là người mà mình đã tặng tín vật đính ước rồi, sao có thể để người khác chạm vào chứ?

Dù cho sáu năm đã trôi qua.

Thì nàng vẫn là người của hắn.

Cảm giác được Đậu Diệu phẫn nộ, hắn nói: "Đừng nhúc nhích, nàng động càng không tốt."

Đậu Diệu ngẩng đầu lên, không muốn nhìn hắn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Điên, thật sự là người điên!

Rốt cuộc hắn có biết mình đang làm cái gì không hả? Vừa rồi còn có mặt mũi để mắng Hà Nguyên Trinh, giờ có khác gì Hà Nguyên Trinh đâu chứ, nàng hơi vặn vẹo thân mình: "Ngươi buông ra, bằng không ta, ta sẽ giết chết ngươi!"

Không có một tí đáng sợ nào.

Đôi mắt nàng trong suốt như nước, đồng tử to tròn, đen láy giống như một viên bảo thạch, Có thể nhìn thấy cả bóng dáng của hắn trong mắt nàng.

Cả người Tống Trạch nóng lên.

Đậu Diệu cảm giác được hạ thân nóng rực, mặt của nàng càng đỏ hơn, nàng cũng không phải một tiểu cô nương chân chính, sao có thể không biết điều này. Cho dù không chính mắt nhìn thấy thì cũng đã được nghe không biết bao nhiêu lần.

Nàng vừa thẹn lại vừa tức.

Tống Trạch không dám ôm nàng lần nữa, vội vàng buông nàng ra.

"Đậu tiểu thư..."

Hắn vừa mới mở miệng, Đậu Diệu đã nhanh chân bỏ chạy .

Làn váy phất tung bay giống như cánh bướm.

Dọc đường, nàng hối hận vì đã không đánh Tống Trạch một bạt tai, nhưng mà hắn không phải người bình thường. Khoảnh khắc đó, nàng thật sự rất sợ hãi, muốn cách hắn thật xa.

Hương phụ Hương Như nhìn thấy nàng xuất hiện, trên đầu còn dính mấy cọng cỏ, vội vàng đưa tay lấy xuống, Hương phụ nói: "Làm nô tỳ lo lắng muốn chết, còn tưởng rằng tiểu thư đã xảy ra chuyện gì nữa chứ, lại không dám nói cho phu nhân biết nên đợi thêm một lát."

"Các ngươi làm tốt lắm." Đậu Diệu nói, "Chúng ta nhanh trở về đi."

Chờ đến lúc nàng tới, mấy vị tiểu thư khác đã sớm trở về  phòng, Đậu Lâm nói: "Ngươi đi đâu vậy, bọn ta chờ nãy giờ, phải về nhà thôi."

"Các ngươi đều ngắm cảnh xong rồi?" Đậu Diệu khó hiểu, kỳ thật nàng đi cũng không lâu lắm. Các nàng vừa mới đi ngắm hoa, tiểu cô nương khó lắm mới có dịp được gặp gỡ, phải có nhiều chuyện để nói với nhau chứ.

Ngoài ra, hai vị lão phu nhân còn muốn nghe cao tăng giảng kinh nữa mà.

"Sao lại nhanh như vậy?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!