Chương 45: (Vô Đề)

Nhưng mà bị trượng phu ruồng bỏ không mang đến lợi ích gì cho nhà mẹ đẻ cả, Đậu Diệu không muốn tiếp tục giữ đồ cưới mà Lão phu nhân tặng, nhanh chóng tự tay trả lại cho bà.

Lúc đầu Lão phu nhân không chịu nhận lại, nhưng Đậu Diệu lại nhiều lần xin trả, sau đó con bảo quản gia khuyên bà, cuối cùng cũng đành phải nhận.

Trở lại giống như lúc trước, nhưng Trương thị lại phát hiện tính tình của Đậu Diệu ngày càng tốt hơn. Có đôi khi bà lải nhải vài câu, nữ nhi còn cười lắng nghe, không phản bác lại.

Thật ra Trương thị vẫn đau lòng, nghĩ đến chuyện nàng ở Tống gia sống không tốt, phải khom lưng cúi đầu nghe người ta dạy dỗ. Trong lòng điên cuồng mắng mỏ Tống gia một trận.

Lúc này bà cũng tự kiểm điểm chính mình.

Lúc trước Tống gia tới cầu hôn, bà thấy Chung thị thoải mái như vậy, tưởng bà ta thật sự thích Đậu Diệu, lại thấy Ung vương phủ quyền thế giàu sang nên vui mừng, là bà đã quá sơ suất.

Bây giờ nhớ lại, rốt cuộc cũng là hai nhà không môn đăng hộ đối, nữ nhi qua đó không có gì trong tay cả, bị người ức hiếp cũng không dám nói với nhà mẹ đẻ.

Kết cục lại phải hòa ly.

Tuy rằng Tống Trạch viết giấy hòa ly rất thỏa đáng, hai bên đều có trách nhiệm, còn nói cái gì mà phu thê tình thâm, chỉ là không có duyên. Nhưng mà bên ngoài có người nào không nói, vận may lúc trước của Đậu Diệu đi rồi, bây giờ mới biết được bản thân không xứng với Tống gia, bị đuổi ra khỏi Vương phủ.

Vì thế mà Trương thị rất tức giận, thế nhưng đối phương là Ung vương phủ, bà chỉ có thể nhẫn nhịn, cũng sợ Đậu Diệu nghe mấy tin này mà đau lòng, trái lại để cho nàng ở nhà nghỉ ngơi không ra ngoài.

Mỗi ngày Đậu Diệu và Tần Ngọc chỉ pha trà đánh đàn, Đậu Lâm thấy tình cảnh này của Đậu Diệu, trong lòng cũng tràn đầy đồng cảm. Có thêm Kim Nguyệt Y, cả bốn người hòa thuận, vui vẻ thoải mái qua ngày.

Trong nháy mắt một năm đã trôi qua.

Đậu Dư Hữu thấy nàng mỗi ngày ngoại trừ việc tán gẫu với trưởng bối ra thì cũng chỉ ở một chỗ với Tần Ngọc, trình độ vẽ tranh đột nhiên tiến bộ vượt bậc. Trước đó không lâu, Tần Ngọc đưa nàng đến Bạch Mã tự, Minh Huyền đại sư còn thu nàng làm đồ đệ.

Đây là nữ đồ đệ đầu tiên mà Minh Huyền đại sư nhận. Bây giờ mọi người nhắc đến Đậu Diệu là không thể không kể tài năng của nàng.

Ngược lại ấn tượng về chuyện nàng từng hòa ly càng ngày càng mờ nhạt dần.

Hôm đó Đậu Dư Hữu kích động trở về, nói cho Đậu Diệu: "Bây giờ một bức tranh của muội có thể bán được hai mươi lượng bạc! Có người còn nhờ ta đến xin mua."

Đậu Diệu ôi chao một tiếng: "Minh Huyền đại sư quả nhiên lợi hại, chỉ là nhờ vào danh tiếng của người mà có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, rốt cục muội cũng có thể tự nuôi sống bản thân mình rồi."

Đây là mục tiêu thứ nhất sau khi nàng hòa ly.

Ở thời đại này, cô nương chưa xuất giá thì dựa vào nhà mẹ đẻ, xuất giá rồi thì dựa vào nhà chồng, hòa ly như vậy có chút lúng ta lúng túng. Hiện tại Đậu Dư Hữu còn chưa cưới vợ, nếu cưới vợ, người muội phu như nàng còn ở nhà mẹ đẻ thì người ta cũng sẽ không vui.

Xa thơm gần thối*.

(*) ở xa, ít gặp thì quý hoá, ở gần do va chạm nhiều sinh ra ghét bỏ, không coi nhau ra gì.

Chung quy nàng cũng phải dựa vào chính mình.

"Người nọ muốn muội vẽ như thế nào." Nàng hỏi.

Đậu Dư Hữu trừng mắt thật lớn: "Muội thật sự muốn bán tranh sao? Nhà chúng ta cũng không thiếu tiền như vậy!"

"Muội muốn kiếm tiền để dùng." Đậu Diệu cầm lấy bút, cười tủm tỉm nói, "Muội cũng không phải đại tài nữ gì mà phải kiêu ngạo, có thể kiếm được tiền thì sao lại không kiếm? Vẽ nhiều tranh một chút, không chừng tương lai còn có thể lưu truyền thiên cổ, hơn một ngàn năm sau, có lẽ hậu nhân còn nhắc đến muội không chừng.

Đậu Diệu nàng cũng có thể lưu lại một chút vết tích giữa dòng chảy lịch sử.

Đậu Dư Hữu thiếu chút nữa là trợn trắng mắt.

"Huynh nên tin đi, dù sao nữ họa sĩ cũng rất ít đó!" Đậu Diệu nhướng mày.

Đậu Dư Hữu bị nàng đánh bại: "Đúng đúng, muội rất lợi hại, nhưng mà ta thấy bán tranh vẫn có chút..."

Thấy hắn không đồng ý, Đậu Diệu chớp mắt: "Vậy chúng ta dùng cách này nhé, tiền vần thu nhưng ngoài mặt nói là muội tặng, loại chuyện này cũng không hiếm phải không? Dù sao thì vẽ tranh cũng cần dùng đến mực, cũng tốn tiền, ai nhận mà không mất tiền thì trong lòng nhất định sẽ áy náy, tặng lại chút quà là chuyện thường bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!