Năm trước, nàng vẽ rừng trúc ở Bạch Mã tự, ai nhìn vào cũng cảm thấy cây trúc có sức sống rất mãnh liệt, có thể cảm nhận được rừng trúc thật sự rất yên tĩnh.
Nhưng hiện tại, tâm tình vẽ tranh của nàng không giống năm đó, như là một cơn sóng mãnh liệt giữa mặt hồ tĩnh lặng.
Minh Huyền đại sư nhìn ra được, trong một năm nay nàng nhất định đã trải qua chuyện gì đó.
"Đại sư." Đậu Diệu vừa mở miệng.
Minh Huyền đại sư đã chỉ vào đệm cói trên mặt đất: "Ngồi xuống đi."
Đậu Diệu ngồi xếp bằng lên.
Minh Huyền đại sư rủ mắt, gật đầu.
Lúc này Đậu Diệu mới bắt đầu nói ra.
Một hồi lâu nàng mới đi ra.
Tần Ngọc đi tới đón nói: "Sao rồi? Đại sư có nói sẽ nhận ngươi làm đồ đệ không?"
Đậu Diệu lắc đầu: "Không có, nhưng đại sư đối với sự tiến bộ của ta rất hài lòng." Nàng cười cười, cũng không có nửa điểm thất vọng, bái sư chẳng qua chỉ là hình thức, chỉ cần Minh Huyền đại sư bằng lòng chỉ giáo cho nàng, tức là đã có tình sư đồ.
Tần Ngọc nghi hoặc: "Vậy sau đó..."
"Không có gì, chỉ là ta có một số việc muốn xin Minh Huyền đại sư chỉ giáo mà thôi."
Bởi vì là chuyện riêng nên Tần Ngọc không hỏi nhiều.
Nhưng trái lại ánh mắt Tống Trạch di chuyển trên mặt nàng, mày hơi cau.
Chờ đến khi trở về Vương phủ, hắn mới nói: "Chẳng lẽ nàng muốn rời khỏi nhà?"
Đậu Diệu kinh ngạc nhìn hắn một cái: "Sao lại nói như vậy?"
Trên đường trở về có chút khát, hắn cầm lấy chén trà ở trên bàn uống một ngụm, mới dùng giọng điệu thản nhiên nói: "Bây giờ nàng muốn rời khỏi nhà, ta cũng không thấy kinh ngạc lắm."
Đậu Diệu khích lệ nói: "Ngươi biết rõ thật đấy."
Tống Trạch nhướng mày: "Ta đoán trúng?"
"Không." Đậu Diệu ngồi xuống, đưa tay tháo trang sức xuống, thả tóc ra, cảm thấy da đầu thoải mái hơn rất nhiều, "Ta còn chưa đến mức có thể thấu rõ được bộ mặt của nhân thế, nhưng mà nếu như có thể nhìn thấu thì cũng là một chuyện tốt."
Trong đầu nàng hiện lên lời nói của Minh Huyền đại sư, "Ngươi còn chưa học được cách từ bỏ."
Mà Minh Huyền đại sư có thể trở thành một cao tăng có tiếng tăm, tất cả là bởi vì ông đã từ bỏ được chuyện cũ.
Đậu Diệu nói: "Ta chỉ hỏi Minh Huyền đại sư, vì sao ông có thể tự do tự tại như ngày hôm nay."
Cùng sống trong một thời đại, mỗi người có một cách sống khác nhau, cũng có người sống trông rất an nhàn rãnh rỗi, nhưng họ đều có mục tiêu, có theo đuổi."
Chẳng lẽ thật sự bởi vì nàng là một nữ tử sao?
Nhưng Tần Ngọc lại làm được.
Tống Trạch không đáp lại.
Hắn hỏi: "Bức tranh thợ săn hôm nay, thợ săn kia là chỉ ta?"
Lúc hắn vừa thấy, đã nghĩ lại những việc mình làm. Bởi lẽ lúc trước Đậu Diệu hoàn toàn không biết về tình cảnh của bản thân, mà hắn lại rõ như lòng bàn tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!