Chương 40: (Vô Đề)

Không đoán được nàng lại phản kháng kịch liệt đến như vậy.

Ánh mắt nàng nói cho hắn biết, đây không phải là lời nói đùa.

Hắn nhớ tới lúc ở trên cầu, nàng dứt khoát nhảy xuống mà không suy nghĩ. Nhớ tới lời nàng nói, ngươi đừng có hối hận. Cuối cùng cũng hiểu được thái độ thật sự của nàng là gì.

Gả cho hắn không phải là kết thúc, nàng vẫn vì bản thân mình mà đấu tranh đến cùng.

Tống Trạch nhắm mắt lại, trầm giọng nói: "Nàng thật sự muốn như vậy?"

Đậu Diệu thu tay lại, lấy khăn đặt lên miệng vết thương: "Lời này nên là ta nói mới đúng, rốt cuộc là ai không từ thủ đoạn tạo nên cái cục diện này?"

Nếu hắn không khơi mào chuyện này trước thì nàng và hắn cũng chẳng có quan hệ gì cả.

Ngươi không tìm ta, ta cũng không tìm ngươi.

Tống Trạch nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nàng nâng cằm lên: "Giường này, chúng ta ngủ một bên một nửa, ngươi cứ ngẫm nghĩ lại lời ta nói đi. Nếu chúng ta không hòa ly thì ngươi cũng một mình một phòng thôi."

"Nàng muốn dùng thủ đoạn với ta?" Tống Trạch nhíu mày, "Nhưng mà nàng cho rằng có thể dọa được ta sao?"

Đậu Diệu nằm xuống, lấy chăn quấn người lại: "Ngươi không sợ thì thử xem."

Trong phòng yên tĩnh lại.

Ngọn nến lập lòe ánh lửa.

Giọng nói của Tống Trạch chậm rãi vang lên: "Nàng dùng việc này uy hiếp ta, ta cũng chẳng sợ, dù sao cũng liên lụy đến nhà nàng, không phải sao?

Lỗ tai Đậu Diệu dựng thẳng lên.

Tống Trạch nằm xuống bên cạnh nàng: "Ta thật sự muốn nàng, thì nàng làm gì cũng không không ngăn cản được.

Đậu Diệu giật mình, nửa ngày mới nói: "Ngươi nói không sai, so với tiểu nhân đê tiện thì ngươi cũng có một chút nhân tính." Nàng xoay người lại, đối mặt với hắn, "Ít nhất ngươi cũng giúp ta thoát khỏi chuyện tuyển tú, nhưng cuối cùng lại lợi dụng nó, ép ta phải gả cho ngươi."

Thật sự là một cô nương rất thông minh, Tống Trạch thản nhiên cười: "Nếu thái độ của nàng không kém như vậy thì ngày ấy ta đã nói cho ca ca nàng biết."

Ngày ấy? Chẳng lẽ là cái ngày tổ chức gia yến sao?

Hắn tới Đậu gia.

Mặt nàng hiện lên một tia hiểu rõ.

Nhìn khuôn mặt gần ngay trước mắt, nàng thở dài, ngày bé gặp nhau ngoài ý muốn, không đoán được sẽ có kết cục này, đột nhiên nàng cảm khái nói: "Ta không vượt qua được chuyện này, ngươi hiểu không? Giống như ngươi không muốn lấy cô nương mà ngươi không thích, thì ta cũng không muốn gả cho một nam nhân không phải do ta chọn.

Thật ra mà nói, lựa chọn của bọn họ có chút giống nhau, đáng tiếc trên người Tống Trạch dày đặc hơi thở của sĩ phu phong kiến, không biết tôn trọng nữ nhân.

Mà nàng, không phải là người muốn thỏa hiệp.

Cái này khiến hai người cứ giằng co mãi.

Tống Trạch nhíu mày: "Tạm thời ta sẽ không chạm vào nàng, nhưng ít nhất chúng ta phải làm cho ra dáng phu thê. Nếu không có một chút động tĩnh nào, lại khiến người ngoài hoài nghi, còn không bằng ta chạm vào nàng?"

Nàng đã lấy chuyện này uy hiếp ta, vậy ta sẽ để nàng toại nguyện. Nhưng nàng cũng phải làm tốt bổn phận của mình

Ý của hắn chính là như vậy.

Khóe miệng Đậu Diệu giật giật, nàng ngồi dậy, dùng sứng lắc giường,

Tống Trạch nghi hoặc nhìn nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!