Mọi người nói chuyện phiếm một lúc rồi cùng dùng bữa với Lão phu nhân.
Người tuổi đã cao, tuy buổi sáng thức dậy sớm nhưng dù sao cũng sẽ dễ dàng mệt mỏi, có đôi khi trò chuyện một chút liền mệt. Lão phu nhân chính là như vậy, ba người cháu gái cũng không tiện quấy rầy, chỉ là lúc sắp sửa đi, Đậu Lâm hỏi Đậu Diệu: "Diệu Diệu, ngày mai ngươi có rảnh không?"
Bọn họ đều biết Đậu Diệu luôn sắp xếp thời gian hợp lý cho nên nếu có chuyện, sẽ luôn hỏi trước vấn đề này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đậu Diệu nói: "Hôm nay ta không làm cái gì cả, ngày mai định đi thỉnh giáo Tần phu tử."
"Ngươi thật sự là chẳng biết nghỉ ngơi mà!" Nét mặt Đậu Lâm hơi thả lỏng, "Chẳng qua là Tổ mẫu rất thích ngươi, thường nói chúng ta không chịu khó bằng ngươi. Vậy ngày mai, chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa."
Đậu Diệu cảm thấy lời nàng nói có chút dư thừa nhưng cũng không nghĩ lại.
Ngược lại Đậu Tuệ trộm liếc nhìn Đậu Lâm một cái, môi hơi nhấp, sau một lúc mới nói: "Ngày mai tiểu thư Hà gia muốn tới làm khách, Diệu Diệu, muội có muốn đi cùng không?"
Chân mày Đậu Lâm cau lại.
Sắc mặt Đậu Diệu cũng trầm xuống.
Hóa ra Đậu Lâm đang che giấu tâm tư này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sợ nàng gặp gỡ Hà Nguyên Trinh.
Vì hắn vừa tuấn tú vừa tài giỏi, cho rằng nàng nhất định sẽ tranh giành sao? Đậu Lâm thật sự là quá coi thường nàng rồi.
Đậu Diệu nói: "Từ trước đến nay ta chưa từng nói chuyện với tiểu thư Hà gia, ta sẽ không đi đâu."
Ba người nói chuyện nãy giờ, Lão phu nhân đều nghe, nhưng cũng không lên tiếng. Hà Nguyên Trinh là người tuấn tú lại có tài, Đậu gia bọn họ vốn là không thể trèo cao, nhưng Đậu gia và Hà gia là thế giao, gần quan được ban lộc.
Nhưng mà đích trưởng nữ nhà mình có thể gả cho Hà Nguyên Trinh là tốt nhất, về phần Đậu Diệu, nàng không đi cũng tốt, tránh khỏi việc hai người con dâu vì thế mà nảy sinh bất hòa.
Lão phu nhân vẫn giả vờ không biết.
Khi trở về, Đậu Lâm lập tức trách tỷ tỷ mình.
Hai người các nàng là tỷ muội ruột thịt, tình cảm không giống bình thường, Đậu Lâm cho rằng nàng đây là đang giúp đỡ Đậu Tuệ.
Lại không biết lần này đã khiến Đậu Tuệ khó xử.
Coi như nàng sợ Đậu Diệu có tình cảm với Hà Nguyên Trinh đi, nhưng mà thực tế thì không ai biết Hà Nguyên Trinh nghĩ như thế nào cả.
Đậu Tuệ trầm mặt nói: "Từ nhỏ chúng ta đã được dạy như thế nào muội quên rồi sao, ngày mai chỉ đi chơi với Hà tỷ tỷ thôi, muội ấy đi cùng thì có làm sao đâu."
Đậu Lâm bĩu môi: "Dù sao nàng ta cũng không muốn đi."
"Là do muội nói như vậy nên muội ấy mới không đi." Đậu Tuệ nói, "Tuy muội ấy chỉ là nữ nhi của Nhị thúc, nhưng chúng ta cũng không được phép khi dễ nàng."
"Ai khi dễ nàng ta chứ?" Đậu Lâm kêu lên, "Người ngoài không biết đó thôi, bây giờ nàng so với chúng ta có gì thua kém chứ. Tổ mẫu đối với nàng rất tốt, trang sức hay áo quần đẹp gì nàng cũng được một phần."
Mà ban đầu Đậu Diệu mới từ Dương Châu đến Kinh thành, cũng không có được đãi ngộ này. Đậu Lâm có chút không phục, dù sao thân phận của Đậu Diệu cũng không bằng bọn nàng.
Đậu Tuệ mở miệng nói: "Dù có như thế nào thì muội cũng không nên như thế, có đi hay không là chuyện của muội ấy."
Là trưởng nữ Đậu gia, bản thân Đâu Tuệ cũng có kiêu ngạo của riêng mình.
Đậu Lâm thấy nàng thật sự tức giận, nhận sai nói: "Về sau muội sẽ không như thế nữa." Nàng kéo tay tỷ tỷ, nhẹ giọng xin tha thứ, "Tỷ tỷ tha thứ cho muội được không."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!