Đậu Dư Hữu không thể chấp nhận sự từ bỏ của muội muội mình được.
"Cho dù muội bỏ trốn cùng Vương Thiều Chi thì cũng được mà!"
Đậu Diệu thản nhiên nói: "Hắn không chịu, muội cũng không chịu, ca ca, đến bước đường cùng rồi, thậm chí muội còn nghĩ tới cái chết. nhưng chung quy là tiện nghi cho người khác."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thực tế nàng còn chưa phản kháng thì làm sao dám chắc không có lối thoát?
Nàng nói: "Muội sẽ khiến hắn phải chịu hòa ly."
Mắt Đậu Dư Hữu sáng lên nhưng lại nhanh chóng ảm đạm, nói cách khác, hòa ly thì bắt buộc phải gả cho Tống Trạch! Hắn nghĩ vậy trong người lập tức có một cỗ bực bội không nói lên lời.
Nếu đã là thánh chỉ thì cho dù Tống Trạch có đổi ý đi nữa, cũng không thể xin Hoàng thượng rút lại được.
Đậu Diệu nghiêng người, đầu tựa vào ghế rủ mi nói: "Cho nên hắn cũng không có đường để lui."
Vì vậy hắn mới nói, nàng chết thì hắn mới có thể buông tha cho nàng.
Bởi vì đây là chuyện liên quan đến mạng sống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đậu Dư Hữu gật đầu.
Đến lúc hắn đi ra, lại biết thêm một tin tức.
Tống Trạch được phong là Chỉ huy sứ, có thể điều động tất cả binh sĩ trong thành. Xung quanh Đậu gia bọn họ vậy mà lại có một đám binh sĩ tuần tra.
Vừa nhìn liền hiểu, nhất định là đang đề phòng Đậu Diệu chạy trốn.
Rốt cục Đậu Dư Hữu cũng hiểu thêm một về con người Tống Trạch.
Khó trách trước đó hắn có thể đuổi theo Đậu Diệu.
Xem ra không thể chạy trốn lần nữa được.
Xuất phát từ việc quý trọng bạn tốt, trong lòng hắn nhìn không được mà mắng Tống Trạch một phen. Nhưng mà tình cảnh bây giờ của Tống Trạch cũng không tốt tí nào.
Ung vương Tống Đình mới từ trong cung trở về, biết được nhi tử mình to gan lớn mật dám đi cầu xin Hoàng thượng, lại có Huệ phi và Lí Huyên giúp đỡ. Hoàng thường thế mà lại đồng ý, còn nói với ông, lúc trẻ nợ ông vì đã bảo Thái hậu nương nương làm chủ việc chung thân đại sự, phá hủy hôn nhân của ông. Còn nói xem Tống Trạch như cháu, nó đã có cô nương mình thích. Còn muốn Tống Đình tác thành cho đứa con trai này.
Bây giờ Tống Đình đang nổi trận lôi đình.
Hoàng thượng đối với Tống Trạch ngày càng coi trọng, năm đó đồng ý cho hắn gia nhập vào quân doanh phía Tây Bắc, trở về lại thăng quan lên làm Chỉ huy sứ. Bây giờ còn nguyện ý giúp Tống Trạch giấu diếm người phụ thân như ông đây.
Làm sao Tống Đình lại không tức giận cho được?
Trên đời này, có người làm cha nào lại uất ức như ông không?
Tiểu tử đáng chết!
Ông chửi ầm lên: "Trong mắt con có còn người phụ thân như ta không? Còn không mau quỳ xuống!"
Nhìn cây gậy trong tay ông, Tống Trạch thành thật quỳ xuống.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang nặng nề, lại thấy ca ca thừa nhận mà không chịu nhúc nhích, còn không cầu xin tha thứ. Tống Vân Châu khóc lên, nhào tới bên chân Tống Đình: "Phụ thân, con xin người đừng đánh ca ca nữa, huynh ấy đã biết sai rồi."
Tống Đình thở hổn hển.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!