Thấy nữ nhi trở về, tâm Trương thị vẫn luôn treo lơ lửng liền buông xuống.
Vừa rồi bà suy nghĩ, đã thật sự cảm thấy không còn biện pháp nào khác, đề cho Đậu Diệu vào cung, dạy nàng một ít quy tắc, dựa vào dung mạo và tài hoa của con gái, cố gắng là có thể được sủng ái, sau này nhất định sẽ khiến cho vị Hoàng hậu kia hối hận.
Nhưng khuôn mặt nhỏ của nàng, ngũ quan xinh đẹp như tranh vẽ, đứa con nàng ngàn vạn yêu thương, thật sự không nỡ, ánh mắt đỏ lên muốn rơi lệ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đậu Diệu nói: "Mẫu thân, biểu tổ mẫu chỉ mới suy xét, cố gắng thuyết phục có lẽ sẽ được."
Đương nhiên, nàng không nắm chắc toàn bộ, cho dù thế nào Chu lão phu nhân vẫn rất kiên trì, bà là mẹ ruột của Hoàng hậu, lời nói vẫn có trọng lượng."
Trương thị nhẹ nhàng thở ra: "Vậy chúng ta đi về trước?"
"Vâng." Nàng đáp một tiếng.
Xe ngựa trở về Đậu gia.
Tới viện, Trương thị sợ nàng mệt mỏi liền thúc giục nàng đi nghỉ ngơi, ai ngờ chân trước Đậu Diệu mới bước vào phòng, Đậu Dư Hữu đã đi vào theo.
"Diệu Diệu, Chu lão phu nhân nói như thế nào?" Hắn cũng đã nghe chuyện này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Còn chưa biết." Nàng ngồi xuống tháo trang sức trên đầu ra.
Đậu Diệu ngăn nàng lại: "Đừng vội, trước tiên muội theo ta đi gặp một người đã."
"Ai?" Diệu Diệu nghĩ thầm có phải là Vương Thiều Chi hay không.
Hắn nhẹ giọng nói bên tai nàng: "Là Tống thế tử."
"Hắn?" Đậu Diệu cau mày, "Vì sao muội phải đi gặp hắn."
Lòng nàng ngay lúc này tràn đầy phiền não rồi, thật sự không có tinh lực đi ứng phó hắn.
"Hắn nói hắn có biện pháp." Ánh mắt Đậu Dư Hữu tỏa sáng, hắn và Vương Thiều Chi suy nghĩ thật lâu cũng không có biện pháp nào, ngay tại lúc hắn hết đường xoay xở, Tống Trạch lại tìm tới thư đường.
Đậu Dư Hữu mới nhớ tới hắn.
Ung vương Thế tử.
Nhắc tới trên đời người có thể cứu Đậu Diệu mà hắn có quen biết, nhất định là Tống Trạch.
Dù sao hắn cũng có quan hệ với hoàng thân quốc thích.
Ung vương lại còn được Hoàng thượng tín nhiệm.
Nghe nói như vậy, Đậu Diệu giật mình, nàng chần chờ một lát rồi đứng lên.
Bây giờ cho dù là cơ hội nào cũng không thể buông tha.
Lúc này Tống Trạch đang ở thư phòng.
Chén trà nhỏ trên bàn hắn chưa động một chút nào.
Vừa cầm lấy chợt nghe có tiếng bước chân, hắn nhìn về phía trước thấy một người từ ngoài cửa đi vào, mặc một thân váy sam màu xanh, giống như một chồi non.
Nhưng mà trạng thái của cái chồi này không tốt lắm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!