Thời gian suy nghĩ cũng chỉ có mấy ngày, tối hôm qua Đậu Diệu một đêm không ngủ. Lúc Trương thị bước vào, nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy, cũng không thoa phấn, gương mặt tái nhợt nhạt.
Trương thị thấy nàng như vậy, nhịn không được rơi lệ.
Chính bản thân bà đau lòng đến mức đã quên an ủi con gái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Số của con ta thật khổ." Bà khóc lên, ôm lấy Đậu Diệu vào lòng mình.
Đậu Diệu thiếu chút nữa là ngạt thở, đưa tay đẩy bà ra nói: "Nương, người đừng khóc, người càng khóc ta càng lo lắng, con vốn rất ổn nhưng giờ lại cảm thấy choáng váng."
Trương thị giật mình ngừng lại, cúi đầu nhìn nàng, mặc dù nàng có chút chút tiều tụy, ngủ không đủ nhưng lại không có bộ dáng kinh hoảng.
"Diệu Diệu." Nàng thở dài, "Con là một đứa nhỏ tốt, hôm qua tổ mẫu còn bảo cha con khuyên nhủ con. Nhưng con lại... Diệu Diệu, con không sợ sao?"
Con gái mình mình biết, từ nhỏ nó đã có chút không giống người bình thường."
Nhưng Trương thị không nghĩ tới, gặp chuyện này, nó còn có thể bình tĩnh được.
Đậu Diệu nói: "Nếu sợ có thể giải quyết được vấn đề này, đương nhiên con sẽ sợ. Nhưng hiện tại đã đến lúc này, sợ thì có thể giải quyết được gì? Nương, người tới rất đúng lúc, hôm nay, xin người cho phép con ra ngoài một chuyến."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương thị kinh ngạc trừng mắt thật lớn: "Con muốn đi đâu?"
"Chu gia."
Mọi chuyện là do Hoàng hậu dựng lên, nàng vốn muốn đi gặp Hoàng hậu nhưng mà người nọ không phải dễ dàng là có thể gặp được. Vậy nên nàng sẽ đi gặp mẫu thân của Hoàng hậu, Chu lão phu nhân.
Trưởng bối ngay từ đầu đã cực kỳ quan tâm nàng hóa ra là ẩn dấu tâm tư này.
Thế nhưng mình còn nhỏ không hiểu chuyện, cuối cùng lại không nghĩ đến chuyện này.
Thấy Trương thị còn sững sờ tại chỗ, Đậu Diệu nói: "Nếu như con có thể khuyên được biểu tổ mẫu thì mọi chuyện sẽ được cứu vãn."
Trương thị lập tức phản ứng lại, vội vàng kêu Hương phụ, Hương Như tới trang điểm, thay y phục cho nàng.
Thấy Hương phụ định thoa phấn che dấu nét tiều tụy trên mặt nàng, Đậu Diệu khoát tay: "Không cần, làm cho ta một kiểu tóc đơn giản là được rồi."
Trương thị kêu người bưng đồ ăn sáng lên: "Ăn một chút đã rồi đi."
Đậu Diệu ăn mấy miếng, hai mẹ con cùng nhau đến thỉnh an Lão phu nhân trước.
Nghe nói Đậu Diệu muốn đến Chu gia, Lão phu nhân cực kỳ kinh ngạc: "Tại sao đang êm đẹp lại muốn đến đó? Diệu Diệu, bây giờ tốt nhất là con nên ở nhà đi."
Mặc cho số phận?
Đậu Diệu cười cười, ánh mắt nàng lóe ra một chút hàn ý.
Bây giờ nghĩ lại, dựa vào giao tình của Lão phu nhân với Chu lão phu nhân, chỉ sợ trước đó bà không phải không biết, nhưng lại cố ý không nhắc nhở nàng, tùy ý để cho ngày này đến.
Có lẽ là do mình không phải là cháu gái ruột của bà chăng?
Một cô gái trẻ tuổi lại tài năng như vậy, Lão phu nhân bị nàng nhìn không khỏi sinh ra vài phần áy náy, quả thật là bà sai khiến cho Đậu Diệu rơi vào kết cục này.
Bây giờ chưa rõ ai sẽ ngồi vào vị trí Thái tử, nếu như nàng không chịu, người làm tổ mẫu như bà cũng không nhẫn tâm ngăn cản.
Con đường này cứ để nó tự đi đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!