Ngày hè, hoa sen nở rộ điểm từng đốm nhỏ giữa dòng sông, tuy không thể so với một hồ sen lớn nhưng cũng rất đẹp.
Đậu Dư Hữu đưa cần câu cho ba muội muội của mình, dạy cho các nàng cách câu cá.
Đây là lần đầu tiên Đậu Lâm câu cá nên trong lòng rất hưng phấn, mới cầm lấy cần câu liền quăng dây câu ra, kết quả dùng lực không đủ quăng lên trên mặt một nha hòa, khiến nha hoàn kia sợ tới mức hét lên, nàng cười rộ lên: "Chỉ là con giun thôi, ngươi sợ cái gì."
Lại quăng thêm lần nữa, lần này tốt hơn dây câu yên ổn rơi vào trong nước.
Ngược lại với sự ồn ào bên này, ở chỗ không xa bên kia lại rơi vào một mảnh im lặng.
Vương Thiều Chi và Tống Trạch mỗi người câm trong tay một cái cần câu, mặt không đổi sắc.
Rốt cục, Vương Thiều Chi nhìn không được mà lên tiếng, hắn vốn có một chút chuyện muốn nói.
"Thế tử, thứ cho ta mạo muội..."
Hắn nói chưa xong, Tống Trạch đã đánh gãy lời của hắn: "Biết là mạo muội mà ngươi còn nói?
Làm sao có thể không nói?
Vương Thiều Chi cũng không khách khí với hắn nữa: "Ta biết ngài có ý đồ với Diệu Diệu."
Tống Trạch nở nụ cười: "Rõ ràng như vậy sao?"
Hắn vậy mà không biết xấu hổ một chút nào.
Vương Thiều Chi lần đầu nhìn thấy một người da mặt dày như vậy, nhất thời không biết nói gì, một lúc lâu mới kiên trì nói: "Ta và Diệu Diệu là thanh mai trúc mã, chắc hắn ngài đã nhìn ra, ta muốn lấy nàng làm thê tử, hai người chúng ta đều tâm đầu ý hợp."
Tống Trạch ừ một tiếng: "Nhưng ngươi đã quên, ta quen biết nàng sớm hơn." Hắn chỉ vào sáo ngọc, "Nhìn thấy không, so với ngươi, ta còn tặng lễ vật đính ước trước đấy."
Vương Thiều Chi ngẩn người.
Cho tới bây giờ cũng chưa nghe ai nói Đậu Diệu nhận vật đính ước của người ta.
"Không đúng, nếu như vậy thì sao vật đính ước lại ở trong tay ngài?" Nếu Đầu Diệu nhận thì cũng phải ở trong tay nàng chứ.
"Nàng không chịu nhận."Tống Trạch nói xong, đưa tay kéo cần câu lên, cuối dây câu là một con cá đang vùng vẫy rất đáng thương, hắn gở cá xuống bỏ vào cái sọt cá phía sau, tiếp tục nói, "Cho nên, so với ngươi, ta càng muốn lấy nàng làm vợ hơn."
"Nhưng nàng ấy không thích ngài."Vương Thiều Chi nói, "Chẳng lẽ ngài không biết?"
Ánh mắt Đậu Diệu nhìn hắn không có một chút cảm tình nào.
Tống Trạch cười cười: "Thì sao? Chuyện này quan trọng lắm sao?
Vương Thiều Chi nói: "Đương nhiên quan trọng, nàng ấy không thích ngài, ngài cưới nàng để làm gì. Nàng ấy nhất định sẽ nghĩ mọi cách để hòa ly, ngài thích nàng cũng có thể hiểu nàng, cũng muốn khiến nàng ấy vui vẻ, không phải sao?
Tống Trạch nhướng mày: "Ý ta là, thích nàng thì phải lấy nàng." Hắn nhìn về phía Vương Thiều Chi, "Chẳng lẽ ngươi không như vậy sao? Nếu ngươi thật lòng muốn tốt cho nàng thì cũng nên biết, nàng ấy gả cho ta mới là lựa chọn tốt nhất."
Thật sự là cuồng vọng tự đại, Vương Thiều Chi đột nhiên phát hiện bản thân mình muốn thuyết phục được hắn, căn bản là nằm mơ, hắn tuyệt đối sẽ không nghe vào.
Cho nên thời điểm Đậu Dư Hữu tới, chỉ thấy hai người kia giống như hai người câm.
Đậu Dư Hữu cười nói: "Ta dạy lâu như vậy rồi mà tiểu cô nương như mấy muội ấy đều câu không được, các ngươi câu đến đâu rồi?"
Tống Trạch: "Một con."
Vương Thiều Chi thì một con cũng chưa câu được, vừa rồi hắn nói chuyện với Tống Trạch, sau đó lại phát hiện cách này không được lại suy nghĩ biện pháp khác, cho nên không chú ý đến cần câu.
Đậu Dư Hữu ngồi xuống: "Ta vừa mới sai người về nhà lấy dụng cụ để nướng đồ, chúng ta câu nhiều một chút, cá mới câu lên còn sống nướng lên ăn mùi vị tuyệt đối ngon hơn rất nhiều.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!