Đậu Diệu khẽ rủ mắt xuống: "Hắn không chịu học hành tử tế, khi nào thì mới có thể đỗ tú tài?"
Nghe nàng nói như thế, Đậu Dư Hữu cũng rất buồn phiền.
Ngày nào Vương Thiều Chi còn thi không đỗ, thì ngày ấy vẫn sẽ không thể cưới Đậu Diệu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù Vương gia giàu có khắp thiên hạ, cho dù ca ca hắn Vương Thiều Ứng là quan viên triều đình. Nhưng về chuyện học hành, tư chất của Vương Thiều Chi lại rất bình thường, đã mười bảy tuổi rồi mà chưa thi đỗ tú tài, Đậu gia lại là trâm anh thế tộc, làm sao có thể coi trọng hắn?
Đậu Dư Hữu không chịu từ bỏ, kiên quyết nói: "Sớm muộn gì cũng đỗ thôi, chẳng qua chỉ là tú tài, hắn cũng có chút bản lĩnh, sao lại không thể chứ? Đầu óc người nhà họ Vương cũng không phải là ngu ngốc."
Nếu đầu óc mà ngu ngốc tất nhiên sẽ không kiếm được nhiều tiền, mà lão tổ tông của Vương gia là thương nhân. Mới hơn mấy chục năm mà đã tích lũy được rất nhiều của cải, ở Kinh thành có hơn chục ngôi nhà, đó là chưa kể đến ruộng đất và cửa hàng.
Vương Thiều Chi mà không chịu học hành, có hơn mười năm cũng không thi đổ.
Vì muội muội, hắn đã rất cố gắng rồi.
Đậu Dư Hữu nghĩ vậy, mỗi ngày đều vì bạn tốt mà đau đầu, nhịn không được mà khóc thay hắn, cũng không nhẫn tâm trả nhà chim lại: "Ta giữ cái này, nếu muội thích thì đến chỗ ta mà chơi."
Đậu Diệu gật đầu, đong đưa vài cái mới trả lại cho hắn, tâm tình tốt hơn rất nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nàng đối với chuyện ngày mai có chút nghi hoặc, lúc này liền hỏi Đậu Dư Hữu: "Sao đột nhiên Thế tử và Quận chúa lại mời chúng ta? Huynh và hắn cùng lắm cũng chỉ mới gặp nhau vài lần thôi mà."
Đậu Dư Hữu cười nói: "Thế tử nói hắn có một muội muội ruột, hắn và ta đã kết bằng hữu rồi thì cũng muốn cho muội muội hắn và muội trở thành bằng hữu luôn, còn nói Vân Châu quận chúa ở nhà thường rất buồn chán."
"Vậy sao huynh lại không nói cho hắn biết, chuyện ta không giỏi nhất là bầu bạn với người khác. Nếu đi thì cũng không biết tạo bầu không khí náo nhiệt gì đó?" Đậu Diệu thầm nghĩ, muội muội hắn buồn tẻ thì liên quan gì đến nàng?
Đậu Dư Hữu không còn cách nào khác đành nhận lỗi: "Lúc ấy ta không có cách nào từ chối được."
Nhìn bộ dạng bất đắc dĩ của hắn, Đậu Diệu cũng không nói nữa, duỗi chân ra nhẹ nhàng đá hắn một cái: "Muội phải đọc sách rồi."
Chân như ngó sen lộ ra, trắng nõn mềm mại, mặt Đậu Dư Hữu đỏ lên: "Sao muội không mặc tất vào? Muội như vậy… may mắn ta là ca ca muội."
Đậu Diệu ngạo nghễ liếc hắn một cái: "Không phải ca ca muội, muội sẽ đá huynh?"
Đậu Dư Hữu nghĩ cũng đúng, đứng dậy rời đi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Trương thị đến thúc giục Đậu Diệu, nhìn chằm chằm vào Hương phụ và Hương Như đang giúp nàng thay y phục, vừa lòng mới mang nàng đi đến phòng chính bái kiến Lão phu nhân.
Đại phu nhân Triệu thị, Thiếu phu nhân Liêu thị cũng đều ở đây.
Lão phu nhân nhìn thấy Đậu Diệu, trên mặt liền lộ ra nụ cười: "Thật sự là càng ngày càng xinh đẹp, khó trách biểu tổ mẫu con vừa gặp qua một lần liền nhớ, bà ấy nói chuyện với ta một hồi, bảo lần đại thọ này nhất định phải đưa con đi theo."
"Vâng, Chu lão phu nhân đã sáu mươi tuổi rồi sao?" Trương thị cũng mới nhớ đến.
Lão phu nhân nói: "Đúng vậy, thời gian trôi nhanh như chớp, chúng ta càng ngày càng già."
"Mẫu thân tính tặng gì để chúc mừng Chu lão phu nhân?" Trương thị hỏi.
"Ta đã giao cho Cầm nhi phụ trách, mặt khác mấy đứa con mỗi người chuẩn bị một phần đi." Lão phu nhân nhìn Đậu Diệu, "Biểu tổ mẫu các con thật sự rất thích Tứ quân tử*, ngay cả trang phục cũng là hoa văn này. Đến khi con trở về, cùng thương lượng qua với Tuệ nhi các nàng, một người vẽ một bức tranh, cố gắng vẽ cho xong để tặng bà ấy."
(*) Tứ quân tử: Mai, Lan, Cúc, Trúc trong hội họa Trung Hoa
Đậu Diệu cười nói: "Vâng."
Trương thị nghe nói như vậy cũng rất vui vẻ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!