Ngoài chuyện ngồi ở thuyền của Vương Thiều Chi, còn có chuyện của Đổng Khi Đình.
Chuyện này truyền ra ngoài nói Đổng Khi Đình đàn hát một khúc ở trên thuyền, còn ở cùng với Đậu Diệu lại ôm nhau thân mật. Trương thị nghe thấy được thiếu chút nữa bị tức chết, Đậu Dư Hữu liền gặp họa, thiếu chút nữa bị bà đánh.
Đậu Dư Hữu vội nói: "Đều là nói bậy chỉ là thuyền bị gập ghềnh nên Đổng công tử đỡ muội muội thôi. Về phần đàn hát, chỉ là nhất thời hứng thú mới hát vài câu."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Sao hắn có thể đi lên được?" Trương thị nói, "Con là ca ca mà không biết cản hắn sao?"
Đậu Dư Hữu bối rối.
Kỳ thật là bởi vì thuyền là của Vương gia, người chèo thuyền không hiểu quy củ lắm lại không biết nguyên nhân, nghe thấy Đổng Khi Đình là biểu ca của tiểu thư Đậu gia nên không cho thuyền tránh đi. Là hắn sơ suất nhìn lầm người.
Nhưng vì bảo vệ Vương Thiều Chi hắn đành phải gánh vác toàn bộ lỗi lầm: "Nương, con sai rồi, người phạt con đi."
Trương thị tức giận đến thiếu chút nữa là đánh hắn, thanh danh của một cô nương quan trọng như vậy, dính một chút dơ bẩn cũng không tẩy sạch. Trong ba đứa thì Đậu Diệu lớn nhất, hai đứa nhỏ kia còn chưa tới tuổi gả chồng, tin đồn này nhất định sẽ liên lụy đến Đậu Diệu, bà làm sao có thể không tức giận cho được.
Chuyện này nhất thời không nhắc đến Vương Thiều Chi mà chỉ nhắc đến Đổng Khi Đình.
Đậu Dư Hữu nói: "Thanh danh của người này không tốt lắm, có chút hư hỏng. Ở kinh thành mọi người ai cũng biết, cho nên muốn đồn cũng đồn việc hắn có ý xấu thôi, chờ thêm hai ngày nữa chuyện này cũng chìm xuống, sẽ không ảnh hưởng đến muội muội."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trương thị tức giận vỗ ngực, vỗ một lúc mới bình tĩnh lại nói: "Nghe nói các con còn gặp được Ung vương Thế tử?"
"Vâng, hắn còn mời bọn con uống rượu."
Về ca khúc khúc《 Đêm khuya tĩnh lặng 》kia, Trương thị cũng có nghe nói Tống Trạch đã khen ngợi Đậu Diệu, còn có ý tâng bốc nàng.
Xem ra người này không giống muội muội hắn.
"Lần tới không cho phép con tự quyết định nữa!" Trương thị lên tiếng, không cho phép Đậu Dư Hữu mang muội muội ra ngoài chơi nữa.
Đậu Dư Hữu mặt mày xám xịt bị đuổi ra ngoài, nghĩ lại mà sợ, may mắn Trương thị chưa hỏi đến Vương Thiều Chi, bằng không chỉ sợ sẽ lưu lại ấn tượng xấu.
Chuyện này cũng truyền vào tai Lão phu nhân, bà hỏi Triệu thị.
Triệu thị nói: "Nghe Lâm nhi nói, tất cả đều là do tên Đổng Khi Đình kia, tự tiện tới gần đàn hát, Diệu Diệu sợ bị mọi người chú ý nên mới ngăn cản..." Bà dừng một chút, "Tính tình đứa nhỏ này cũng quá nóng vội, lại quên gọi nha hoàn nên Đổng Khi Đình mới có cơ hội."
Lão phu nhân nhướng mày: "Không nghĩ tới đứa nhỏ này còn trêu chọc đến tay ăn chơi."
Triệu thị cười cười: "Ai bảo nàng rất xinh đẹp, Đổng Khi Đình này từ trước đến nay đều thích tiểu mỹ nhân."
Ở kinh thành, không biết đã truyền đến bao nhiêu tai tiếng của hắn.
"Thật sự không thể tin được! Ngươi trở về dặn dò hai đứa nhỏ, về sau mà gặp hắn phải tránh xa một chút, miệng kêu biểu ca, nhưng có quan hệ gì với nhà chúng ta chứ? Mấy đứa là tiểu thư khuê các lại không biết, còn tưởng hắn là người tốt." Lão phu nhân rất tức giận, "Đổng gia lại không biết dạy dỗ nhi tử cho tốt, nếu là ta, thế nào cũng phải đánh gãy xương."
Hai người đang nói chuyện, thấy Đậu Quang Phụ trở lại, Triệu thị thức thời, biết mẫu tử hai người có chuyện cần nói, cáo từ đi trước.
Đậu Quang Phụ hành lễ, ngồi xuống cầm trà uống, uống hết mấy ngụm mới nói với Lão phu nhân: "Nương, cuối cùng cũng hỏi thăm được." Vẻ mặt ông có chút thần bí, "Hóa ra, từ trước đến nay Thái y thường hay đến xem bệnh cho Hoàng hậu nương nương, nghe nói mấy ngàn lượng bạc chuyển vào trong cung cũng vì chuyện này, đều dùng để mua dược liệu quý giá. Con vì chuyện này mà cũng tốn không ít tiền mới, may mắn có quen biết vài người ở phòng dược liệu, chuyện này vốn không được truyền ra một chút nào."
Lão phu nhân cả kinh: "Nương nương bị bệnh?"
"Vâng, nhưng hình như hiện tại đã đỡ hơn." Ngón tay Đậu Quang Phụ vân vê chén trà, "Nương xem, rốt cuộc tại sao lại thế này?"
Lão phu nhân trầm mặc.
Đậu Quang Phụ lẩm bẩm: "Con không rõ cũng không dám nghĩ, chỉ có điều không hiểu vì sao Hoàng Thượng còn chưa lập thái tử? Duệ thái tử qua đời đã nhiều năm, hiện giờ Tứ hoàng tử cũng đã bảy tuổi, bình thường là có thể lập được rồi chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!