Tống Vân Châu với nàng có thù oán gì à?
Đậu Diệu nhìn nàng ta, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Đậu Tuệ và Đậu Lâm giận đến đỏ mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhất là Đậu Lâm.
Tuy rằng nàng vì chuyện Hà Nguyên Trinh mà bất mãn với Đậu Diệu, nhưng Đậu Diệu là được mời, nàng biết rõ chuyện này, khi nào thì biến thành nàng ấy chủ động muốn đi?
Đây là bôi đen thể diện của tiểu thư Đậu gia các nàng!
Đậu Lâm giận dữ, kêu lên: "Tống tiểu thư, ngươi là Tống tiểu thư đúng không? Ta mặc kệ ngươi là Đại tiểu thư hay Nhị tiểu thư, ngươi đừng có ăn nói lung tung, có bản lĩnh thì gọi thế tử đến, chúng ta đối chất với nhau. Ngài ấy nói với đường ca ta phải mời đường tỷ đi, khi nào thì đường tỷ muốn đi theo chứ?"
Đậu Diệu thấy nàng tức giận, trong lòng có chút cảm động.
Quả nhiên phụ thân nói đúng, dù cho các nàng có như thế nào thì cũng là đường tỷ muội.
Ở ngoài không chấp nhận được người khác ức hiếp người nhà mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặt Tống Vân Châu đỏ lên, nàng có tật giật mình, không dám biện luận, chỉ nói: "Ngày ấy ta chỉ nghe nói nàng đến liền tiếp đãi nàng, ta cũng không biết."
Nàng kéo Từ Quỳnh muốn rời đi, nhưng Đậu Lâm há có thể buông tha, vươn tay kéo ống tay áo nàng ta: "Ngươi nói c rõ ràng một chút!"
"Lớn mật!" người hầu phía sau Tống Vân Châu kêu lên, "Dám chạm vào tiểu thư của chúng ta? Còn không mau buông tay!"
Đậu Tuệ cũng sốt ruột, khuyên nhủ: "Muội muội, có chuyện gì từ từ nói."
"Nàng ta căn bản không muốn nói rõ chuyện với chúng ta." Đậu Lâm nói, "Muội không thể để nàng ta đi thế được."
Đậu Diệu nhìn nàng liều mạng như vậy, cũng không thể để nàng sống chết mặc bay, đừng nói là chuyện này liên quan đến mình. Nếu Tống Vân Châu không phải người tốt, nàng cũng không muốn thân thiết với Tống gia, đỡ phải dây dưa với tên hỗn thế ma vương kia.
Cân nhắc một chút, nàng từng bước đi lên phía trước nói: "Dù gì chúng ta cũng là tiểu thư khuê các, ở hoa viên cãi nhau cũng không ra thể thống gì, nhưng muốn ta im lặng thì không thể nào. Không bằng ta kêu người đưa thiệp mời ra, nó còn ở trong phòng, bên trên lại viết tên ta. Có cần phải gọi người tới xem có phải là của quý phủ gửi tới không?"
Thiệp mời kia ban đầu là Trương thị nhận, rốt cuộc có giữ lại hay không nàng cũng không biết, chỉ lấy ra để hù dọa nàng ta mà thôi.
Trên mặt cũng không có biểu cảm gì khác, chỉ bình thản một cách tự nhiên.
Trong số tất cả mọi người, có một nửa tin lời nàng, đều thầm nghĩ vì sao Quận chúa lại vu hãm cho tiểu thư Đậu gia.
Có người đã nhẹ giọng cười nhạo: "Còn không phải là muốn kết thân Từ gia à, không thì nàng ta đối tốt với Từ tam tiểu thư như vậy để làm gì?"
Có người biết rõ nội tình nói.
Nhưng đa số là không biết, dù sao thì quyền thế của Ung vương phủ cũng rất mạnh, thân là đích trưởng nữ Tống gia cần gì phải lấy lòng người khác chứ?
Sắc mặt Tống Vân Châu xấu hổ.
Nàng nhất thời sốt ruột lại quên mất thiệp mời.
Có người ồn ào: "Hay là mời Chu lão phu nhân đến phân xử?"
Chu Nga tuổi còn nhỏ, mới mười hai tuổi, lại không biết xử lý việc này như thế nào, nàng ta cũng rất sốt ruột.
Đậu Tuệ vội hoà giải: "Có phải ngày ấy Thể tử chưa nói rõ ràng với Tống tiểu thư hay không? Hoặc là hạ nhân truyền lời sai, khiến người hiểu lầm. Đường muội ta vốn dĩ đúng là luôn ở nhà không thích ra ngoài. Ta biết Tống tiểu thư cũng không phải là người không phân biệt được tốt xấu."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!