Chương 10: (Vô Đề)

Bạch Mã tự được xây ở một chỗ rất cao trên ngọn núi, bao quanh là mây mù lượn lờ khiến cho người ta có cảm giác như đang đứng ở tiên cung, cho nên được gọi là tiên sơn.

Đây là lần đầu tiên Đậu Diệu đến đây.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quay đầu nhìn xuống là không thấy được thềm đá ở phía dưới.

Đậu Dư Hữu hỏi: "Có muốn ngồi ghế trúc lên không?"

Đó là loại phương tiện được hai người nâng.

Đậu Diệu vội lắc đầu: "Muội muốn tự mình đi."

Nàng cũng không sợ mệt, vui vẻ vừa đi vừa nhìn.

Đậu Dư Hữu cười rộ lên: "Tùy muội, nhưng mà muội nên đội thêm nón che vào."

Muội muội đẹp như vậy, hắn không muốn để cho đám đăng đồ tử nhìn thấy.

Đoàn người từng bước đi lên thềm đá.

Tần Ngọc cười nói: "Hôm nay thời tiết thật nóng, nếu đến đây sớm một chút thì hay rồi. Tốt nhất là nên đi vào mùa xuân."

Đậu Diệu gật đầu: "Đúng vậy, cho nên ta mới yêu hai mùa đó là mùa xuân và mùa thu. Nhưng chung quy hai mua này thật ngắn, chỉ nháy mắt đã trôi qua."

Tần Ngọc cảm khái: "Đúng vậy, thời gian thật ngắn ngủi."

Đậu Dư Hữu nói: "Đối với ta mà nói, trời vào đông cũng không phải không tốt, tuyết rơi chẳng phải rất đẹp hay sao? Muội còn thường bảo ta đắp người tuyết cho muội mà, không nhớ sao?"

"Nhưng mà rất lạnh." Đậu Diệu nói, "Cho nên muội mới gọi bảo huynh đi đắp chứ muội mới không đi!"

Đậu Dư Hữu ha ha cười rộ lên: "Ca ca không sợ lạnh, năm nay sẽ… đắp thêm một người tuyết cho muội nữa."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ba người nói nói cười cười, xung quanh là một đám hoa dại, cỏ cây um tùm, nhất thời cũng khiến cho tâm tình thoải mái hơn.

Đi được một nửa thì bỗng từ trên có người đang đi xuống.

Bọn họ bèn dịch sang bên cạnh nhường đường.

Tần Ngọc đang muốn nói cái gì đó lại đột nhiên im bặt.

Đậu Diệu thấy kỳ quái, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, chỉ thấy thân mình nàng cứng lại, khuôn mặt trắng bệch, giống như trong nháy mắt không thể nhúc nhích được. Chỉ có đôi mắt  là nổi lên một tầng nước, ẩn dấu vạn loại cảm xúc, Đậu Diệu theo tầm mắt nàng ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy cách đó không xa là một vị nam tử, một thân áo bào màu xanh, mi cong mắt đẹp, dáng vẻ đường đường. Tuổi dường như chỉ mới ba mươi Không giống nét ngây ngô như người trẻ tuổi mạ lại có nét  rất thành thục, ánh mắt tràn đầy tự tin.

Đúng lúc này, hắn cũng thấy được người phía dưới.

Vì Tần Ngọc không mang mạn che nên người đầu tiên hắn nhìn thấy vừa vặn là nàng.

Đậu Diệu rõ ràng thấy trong mắt hắn có chút vui mừng.

Hoá ra là bọn họ có quen biết.

Đậu Diệu nhìn lại Tần Ngọc, đã thấy nàng khôi phục dáng vẻ như thường, cái cằm tinh xảo hơi nâng lên, lộ ra một nụ cười tươi, vẻ đẹp không nói nên lời, so với lúc bình thường còn xinh đẹp hơn.

Một khắc kia khiến Đậu Diệu chấn động, không thể bình tĩnh được, nàng lại nhớ tới mẫu thân mình kiếp trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!