Chương 8: (Vô Đề)

Edit: Mẫu Đơn Sắc.

Nơi này hẻo lánh đến mức gần như rời khỏi ranh giới của Giang Phổ, khi Lâm Mị chạy đến thì đã là nửa giờ sau.

Lâm Mị ra khỏi xe, nhìn qua hàng rào sắt, đó là một bãi tập rộng lớn, giữa bãi tập là cỏ dại và dây leo, bụi đất màu vàng trên đường chạy tung bay, vài chiếc xe máy chạy qua gầm rú.

Cách đó không xa có một ngôi nhà gỗ, trước cửa có hai bậc thang thấp, có vài bóng người đứng trên đó.

Lâm Mị liếc nhìn qua đó, khoảng cách hơi xa một chút, không thể nhìn thấy Lục Thanh Nhai có ở bên trong hay không.

Cô vừa đẩy cánh cổng sắt định bước vào thì đột nhiên một con chó oai vệ nhảy ra khỏi đám cỏ dại dưới bức tường gạch, hướng về cô sủa inh ỏi.

Lòng bàn chân cô mềm nhũn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh. Một lúc sau, cô kiềm chế ý xúc động muốn chạy, thò tay vào túi sờ điện thoại.

Vừa định gọi điện cho Lục Thanh Nhai, thì nhìn thấy một chiếc xe máy trên đường đất vàng mang theo một đám bụi bặm đang phi nước đại về phía cô, khi gần đến thì cua ngoặt một phát rồi ổn định dừng lại.

Người cầm lái cởi mũ bảo hiểm lắc đầu, mồ hôi chảy ròng ròng trên xương mày.

Anh thờ ơ xoa xoa vai, đưa tay về phía con chó lớn, "Edmond, ngoan nào."

Lâm Mị sửng sốt, "Lục Thanh Nhai."

Lục Thanh Nhai quay đầu lại, vài sợi mồ hôi thấm ướt tóc dính trên trán, mồ hôi trên mặt càng làm cho làn da của anh thêm trắng. "Qua bên kia ngồi một lát đi. Tôi đi rửa mặt cái."

Con chó lớn li3m  tay anh, anh lật tay xoa xoa đầu nó, treo mũ bảo hiểm lên ghế rồi nhảy khỏi xe máy.

Lâm Mị đi đến trước ngôi nhà gỗ, liền có hai ba người trạc tuổi với Lục Thanh Nhai, hướng về cô huýt sáo: "Người đẹp, bạn gái của Lục thiếu hả?"

Lục thiếu…xưng hô này là cho cô không nói nên lời luôn á.

"… Tôi là gia sư của anh ta."

"Quáo quào!" lập tức một thanh niên cao gầy hét lên, "Là viện trợ nước ngoài mà Lục thiếu gọi đến sao?

Lâm Mị thậm chí còn không biết Lục Thanh Nhai gọi cô qua đây để làm cái quái đản gì nữa, vì vậy cô trả lời một cách mơ hồ, sau đó quay lại tìm kiếm tung tích của Lục Thanh Nhai

Giữa cửa chính và nhà trệt có bồn rửa, vòi nước được nối bằng ống nhựa xanh.

Lục Thanh Nhai cong lưng, cầm cái ống hướng lên mặt xả nước, con chó lớn "Edmond" ở bên cạnh "gâu" một tiếng, anh đưa tay lên lau vết nước trên mặt,  rồi giơ ống nước lên xịt về phía Edmond.

Edmond càng vui vẻ hăng hái, men theo dòng nước đảo quanh, nhảy dựng lên muốn chộp lấy ống nước.

Lục Thanh Nhai cười lớn, nâng ống nước lên cao hơn, một người một con chó cứ như vậy chơi điên cuồng.

Lâm Mị nghe thấy tiếng cười, tim cô đập mạnh và loạn nhịp. Dưới ánh mặt trời, những giọt nước b4n ra trong suốt như pha lê, giữa lông mày của Lục Thanh Nhai hiện lên thần thái hăng hái tuổi trẻ.

Cô nghe rất rõ trái tim mình, "bịch bịch" vài cái.

Lục Thanh Nhai chơi với con chó lớn một lúc, khóa vòi nước, đi đến nhà gỗ, con chó đi theo anh, thỉnh thoảng li3m  li3m  bàn tay buông thõng tự nhiên bên người của anh.

Lục Thanh Nhai đến trước mặt thanh niên cao gầy, "Người đến chưa?"

"Đang trên đường, 10 phút nữa tới."

Ở nơi hoang vu này, có một cái tủ lạnh cạnh bức tường. Lục Thanh Nhai bước tới, lấy ra hai chai nước ngọt vị cam, kề phần đầu chai lên mép bàn gỗ bật nắp chai ra, ngẩng đầu lên uống hết nửa chai trước khi đưa chai còn lại cho Lâm Mị.

Lâm Mị chỉ vào chính mình, "Cho tôi?"

Lục Thanh Nhai mỉm cười nhìn cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!