Edit: Mẫu Đơn Sắc.
Trong đám đông, Lâm Mị rất nổi bật.
Cô mặc một chiếc váy màu xám tro, đối mặt trò chuyện với một đám người nước ngoài mắt xanh mũi cao. Vóc người cao, da thịt trắng noãn, thậm chí còn có chút bóng loáng. Vì vậy dù đường nét khuôn mặt không có gì nổi bật nhưng khi kết hợp lại với nhau lại đẹp và cuốn hút đến bất ngờ.
Lúc này, Lâm Mị dường như nhận ra điều gì đó, lơ đãng quay đầu lại.
Ánh mắt chạm nhau, cô sửng sốt, sau đó thu hồi ánh mắt. Cô cười với nhóm người nước ngoài, lùi lại một bước, xoay người, vô thức vuốt tóc, liếc mắt nhìn một cái rồi rời khỏi đám đông đi về phía khán phòng.
Lục Thanh Nhai dựa vào lưng ghế nhựa, không nhúc nhích.
Lâm Mị dùng lòng bàn tay đè lại mép váy, từ từ ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Lục Thanh Nhai: "Đi tuần tra hả?"
Lục Thanh Nhai khoanh tay, chỉ hơi chuyển ánh mắt: "Đã bắt được kẻ đánh bom."
"Thiệt hả? Hồi nào vậy?"
"Vừa nãy, 10 phút trước. Hai anh em phạm tội, em trai là sinh viên đại học chuyên hóa đã bỏ học, anh trai là công nhân vệ sinh ở sân vận động. Chi tiết cặn kẽ thì tôi không thể tiết lộ được."
"Tôi sẽ giữ bí mật."
Lục Thanh Nhai không nói gì, sờ hộp thuốc lấy ra một điếu thuốc.
Im lặng một lúc.
Hai người đều không nói chuyện, dường như đang cân nhắc đưa ra kết luận sau 8 năm gặp lại.
"Lục Thanh Nhai." Ba chữ giống như quả xoài xanh rớt trên đầu lưỡi, đắng chát.
Tay Lâm Mị đặt trên váy, cô nhìn ngón tay mở ra, giọng nói bình thản không mang theo một chút cảm xúc, "…chuyện trước kia, hãy để cho nó qua đi."
Lúc nghe thấy lời này, Lục Thanh Nhai vừa lúc thoáng nhìn thấy tấm biển cấm hút thuốc to lớn dán trên dường đối diện, bàn tay đang tìm bật lửa dừng lại.
Trong chốc lát, thân thể anh giật giật, hơi khom lưng, hai tay đặt trên đùi, ngón tay lướt qua điếu thuốc còn chưa đốt, mắt nhìn về phía trước.
"Kết hôn lâu rồi hả?"
Lâm Mị sửng sốt một chút.
Cô ậm ờ đáp: "Ừm."
"Họ Nghiêm? Cùng họ với Nghiêm cảnh quan?"
Ngón tay Lâm Mị đang siết chặt nhanh chóng buông ra. Cô gượng gạo về phía cánh cửa, trả lời câu hỏi: "…Có vẻ như sắp đóng cửa rồi."
Lục Thanh Nhai dùng khóe mắt nhìn cô.
Tạo hóa dùng một phương thức ngẫu nhiên để cho họ ở ngàn dặm biên giới Tây Nam gặp lại, nhưng lại xấu xa không lưu lại bất kỳ đường sống nào.
8 năm trước, bởi vì một câu nói sắc bén thấu xương của cô mà anh rời quê chạy đến phía Tây Nam xa xôi tham gia quân ngũ. 8 năm trời băng núi tuyết, vượt sương sông, anh đều trải qua. Có đôi khi không lấy mạng làm mệnh, nhiều lần sinh tử chỉ cách nhau 1 sợi chỉ, nhưng cuối cùng vẫn sống sót trở về.
Anh cảm thấy ông trời giữ lại cho anh cái mạng này, chính là muốn tác thành cho anh một chuyện gì đó.
Nhưng mà…
Lục Thanh Nhai đứng lên: "…Chủ nhật em rời khỏi Đồng Hồ đúng không? Tôi tiễn em."
Lâm Mị không tự chủ được đứng lên nhìn anh, cố gắng sắp xếp thiên ngôn vạn ngữ trong đầu thành vài câu nói ngắn gọn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!