Edit +beta: Mẫu Đơn Sắc
****
Trung thu ngày hôm nay.
Lục Thanh Nhai rời khỏi đại đội đặc cần thành phố Giang Phổ, đi đến trung tâm thương mại ở thành phố mua hộp bánh trung thu và rượu thuốc cao cấp, đến trước cửa tiểu khu Lâm Mị thì dừng xe lại, gọi điện thoại.
Chỉ chốc lát sau, cửa ghế phụ mở ra, Lâm Mị chui vào trong xe.
Cô ăn mặc rất đơn giản, không trang điểm, phần trên mặc chiếc áo dệt kim hở cổ, quần jeans, giày đế bằng.
Trên tay vẫn còn ướt, có mùi nước rửa tay nhàn nhạt.
Cô tiến lại gần, ngửi ngửi.
Lục Thanh Nhai cười nhìn cô: "Làm gì vậy?"
"Bóc vỏ hành giúp mẹ em, người toàn mùi. Buổi trưa trong nhà có khách đến, là mấy người bạn của ba em."
Nói xong, lập tức vuốt vuốt bàn tay ướt sũng trên quần áo Lục Thanh Nhai, lúc ánh mắt cảnh cáo của anh liếc tới thì cười hì hì.
Lục Thanh Nhai giơ ngón tay chỉ vào ghế sau: "Có mua chút đồ, em mang lên đi."
Lâm Mị thò người qua lấy hộp bánh trung thu, nhìn thương hiệu: "… Anh mua đắt như vậy làm gì, ba mẹ em không thích ăn, nhóc mắt kính thì càng không thể cho ăn đồ ngọt mãi được."
Nói xong, bản thân mở hộp bánh trung thu ra, cầm một cái, trực tiếp bóc ra.
Lục Thanh Nhai đánh tay cô: "Làm gì vậy?"
"Em không được ăn sao?"
"Không được."
Lâm Mị không để ý tới anh, tự mở bao bì, tách bánh trung thu thành hai, đưa một nửa cho Lục Thanh Nhai.
Cô bẻ rất "kỹ xảo", nửa kia của mình vừa hay là một lòng đỏ trứng hoàn chỉnh.
Lục Thanh Nhai: "…"
Bánh trung thu kiểu Hồng Kông rất ngọt. Lục Thanh Nhai suýt chút nữa ngọt đến ngấy, nuốt xuống mấy ngụm.
Lâm Mị nhìn má anh trống rỗng, đưa tay chọc, lập tức bị Lục Thanh Nhai nắm tay lại.
Lục Thanh Nhai hơi nghiêng người, nghiêm túc nhìn cô: "… Anh đã để ý một căn nhà."
Lâm Mị hơi sặc.
Giọng điệu này nhạt nhẽo quá rồi, nói lại: "Em để ý một túi bắp cải."
Tháng năm, Lục Thanh Nhai thành công điều từ thành phố Hồ Đồng đến đại đội đặc cần cảnh sát vũ trang thành phố Giang Phổ, cường độ làm việc không khác gì trước đó, nhưng bởi vì ở bản địa nên thứ bảy chủ nhật có thể nghỉ ngơi, thuận tiện hơn rất nhiều so với trước đó.
Không thể cứ chen chúc đến chỗ Lục Lương Trù nên anh đã thuê một căn nhà, để cuối tuần Lâm Mị và nhóc mắt kính có thể đến ở lại.
Ba mẹ Lâm Mị vẫn chưa thừa nhận quan hệ của hai người họ, nhưng đều là nhắm một mắt mở một mắt với hành tung cuối tuần của con gái và cháu ngoại.
Lục Thanh Nhai tiếp tục nói: "Thu được một phần số tiền cho vay trước đó… đặc biệt là Lưu Đống, hiện tại phát tài lớn như vậy nên để anh ta nhỏ máu rồi. Còn tiền lương không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng có chút, gom góp có thể đủ tiền trả trước và trang trí."
Mấy năm nay thành phố Giang Phổ phát triển rất nhanh, nhưng giá nhà lại không tăng vọt điên cuồng như tuyến một tuyến hai.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!