Edit: Mẫu Đơn Sắc.
Nghiêm Sơn có khuôn mặt tròn trịa, đầu đinh, mặt mũi hiền lành, người cũng như tên, đơn giản như hai thái cực của gió xuân và gió thu thổi quét qua lá rơi, khi anh ta cười thì con mắt híp lại, càng nhìn có càng có vẻ hòa ái: "Chào cô Lâm, làm phiền cô một lát."
Lâm Mị gật đầu: "Xin ngài chờ một chút."
Lâm Mị giải thích với mọi người rằng hai người là bạn của cô, sau đó giao cho Vincent đưa họ đến nhà hàng trước, còn cô sẽ đến sau.
Vincent làm động tác "Ok", nhìn thoáng qua khuôn mặt của Lục Thanh Nhai, chợt nói: " Ah, đây là…Chinese soldier…lần trước!"
Vừa nói xong, mọi người cũng nhận ra, lập tức có hai cô gái nước ngoài chen lên hỏi họ có thể chụp ảnh với Lục Thanh Nhai hay không.
Lâm Mị là một phiên dịch giỏi, có tinh thần và trách nhiệm cao: "Họ hỏi có thể chụp ảnh với anh được không?"
Lục Thanh Nhai: "Nói với bọn họ không được."
Lâm Mị nhìn về phía hai cô gái đang xắn tay áo chuẩn bị, cười nói: "Yes, of course."
Lục Thanh Nhai: "… "
Hai cô gái trái phải vây quanh Lục Thanh Nhai, đồng thời mở camera trước đưa ra "Xoạt xoạt xoạt xoạt" tạo dáng đủ kiểu.
Lâm Mị tiếp tục tận tụy mà phiên dịch:
"Khen anh đẹp trai…"
"Rất rất đẹp trai, đẹp trai…"
"Oh my god…lính Trung Quốc đều đẹp trai thế à?
Giọng nói trầm bổng du dương, còn mang theo ngữ điệu cảm xúc như đang lồng tiếng cho phim tài liệu vậy.
Lục xanh Nhai: "… "
Nghiêm Sơn ở bên cạnh mắc cười muốn xỉu.
Hai cô gái ngoại quốc chụp đủ hứng thú rồi, rốt cuộc cũng rời đi.
Lâm Mị theo Lục Thanh Nhai cùng với Nghiêm Sơn đến phía nam sân vận động, ở đó có trồng 1 cây nhãn lồng, dưới gốc cây tương đối mát.
Nghiêm Sơn đến tìm cô, là muốn hỏi thăm về sự việc phát hiện bom giả ở phía tây khán phòng ngày hôm trước.
Đội điều tra hình sự của họ đã xem tất cả CCTV của trung tâm hội triển, cũng không có phát hiện nhân vật khả nghi nào ra vào sảnh tây cả. Ngày hôm qua, trước lúc khai mạc 8h, tất cả mọi ngóc ngách đều đã được kiểm tra qua, nếu muốn bỏ túi hành lý kia vào, chỉ có thể ở lúc thời điểm sân vận động mở cửa hôm nay mà đưa vào thôi.
Dưới tình huống được giám sát chặt chẽ như vậy mà có thể mang cái túi lẳng lặng thả lên khán đài, chứng tỏ người này có ý phản trinh sát rất mạnh. Đây là thời kỳ nhạy cảm, không thể để xảy ra chút xíu sơ suất nào cả.
Nghiêm Sơn lấy ra 1 cuốn sổ, đi thẳng vào vấn đề: "Lúc cô phát hiện ra cái túi, xung quanh có tiếng động di chuyển nào kỳ lạ không?"
Lâm Mị nhắm mắt, nhớ lại: "Lúc đó tôi rất sợ, không có chú ý đến tình huống xung quanh."
Nghiêm Sơn cười nói: "Chuyện đó là bình thường mà, tôi nghe lão Lục nói cô Lâm đây không sợ đối mặt với nguy hiểm."
Lâm Mị cười cười.
Nghiêm Sơn nhướng mày, dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, cười nói: "Thật đấy, lão Lục tuy nhìn không giống người có thể phun ra ngà voi, nhưng lời nói không sợ nguy hiểm thật là nguyên văn của cậu ta đó."
Lục Thanh Nhai lên tiếng: "Đồng chí Nghiêm Sơn, lo tra án đi, đừng lạc đề."
"Rồi rồi, tra án, tra án…Cả ngày hôm qua cô Lâm đều ở sân vận động sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!