Edit + beta: Mẫu Đơn Sắc
***
Lâm Mị mơ một giấc mơ.
Trong màn tuyết phủ đến đầu gối, Lục Thanh Nhai đang một mình bôn ba, trời sắp tối rồi, gió tuyết thổi cuồn cuộn. Dường như anh muốn đi về nơi nào đó, cứ luôn không ngừng đi về phía trước, bóng lưng cô độc tột cùng.
Một loại cảm giác khó có thể diễn tả đè cô ở trong lòng, cô chợt bừng tỉnh.
Điện thoại đang rung, 6 giờ sáng, ngày mới vừa ló dạng.
Cô thanh thanh cổ họng: "Alo…"
Mười phút sau, Lâm Ngôn Cẩn còn đang trong cơn ngủ mê bị Lâm Mị đánh thức.
Rất nhanh sau đó, tiếng bọn họ thu thập đồ đạc, cũng làm cho Lô Xảo Xuân và Lâm Lạc Bang đang ngủ ở phòng bên cạnh thức giấc.
Khi hai người khoác áo ngủ ra nhìn thử, lại thấy Lâm Ngôn Cẩn trong phòng, Lâm Mị đang nhanh chóng thu dọn đồ đạc nhét vào trong vali.
Lư Xảo Xuân ngáp một cái: "…… Con đang làm cái gì vậy? Muốn đi đâu thế?"
"Con đưa Mắt Kính đến thành phố Hồ Đồng một chuyến……"
"Đi cái gì mà đi! Tự con tính thử xem, tốn bao nhiêu là phí đi đường chứ……"
Lâm Mị đánh gãy lời nói của bà ấy: "Lúc Lục Thanh Nhai chấp hành nhiệm vụ, mất tích rồi……"
Lư Xảo Xuân sửng sốt.
Lâm Mị lại bổ sung thêm một câu: "…… Chưa rõ sống chết."
Trong lúc nhất thời bầu không khí trở nên trầm mặc.
Cảm xúc cô nề không nói lên lời, đồng thời đè ở trong lòng mọi người.
Lư Xảo Xuân còn muốn nói thêm điều gì, lại bị Lâm Lạc Bang túm túm ống tay áo, sau đó lắc lắc đầu.
Lâm Lạc Bang: "…… Một mình con đi có ổn không?"
"Được ạ." Lâm Mị kéo khóa vali lại, nhìn về phía Lâm Ngôn Cẩn, nhóc đã mặc quần áo xong rồi, mím chặt đôi môi, nhìn cô.
Lâm Mị lại kiểm tra thêm một lần, những đồ vật quan trọng đều đã cầm đủ, mở điện thoại di động, mua vé máy bay xuất phát vào hai tiếng sau, rồi sau đó gọi một chiếc xe.
Lư Xảo Xuân và Lâm Lạc Bang trước sau đứng ở cửa, nhìn cô làm xong xuôi hết thảy mọi thứ
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của cô vậy mà lại rất bình tĩnh.
Lư Xảo Xuân: "Lâm Tử…"
"Mẹ, có chuyện gì thì chờ con quay lại rồi nói sau, xe sắp tới rồi, bọn con phải đi xuống."
Lư Xảo Xuân bước về phía trước một bước: "…… Chúng ta đi cùng với con nhé."
"Không cần đâu ạ." Vẻ mặt của cô rất lạnh nhạt.
Một tay kéo vali, một tay kéo Lâm Ngôn Cẩn, nhanh chóng di chuyển ra cửa.
Lư Xảo Xuân đưa hai người đến cửa, vẫn cảm thấy không yên tâm: "Chúng ta đi với con nhé, con yên tâm, chúng ta…… Chúng ta bảo đảm không nói cái gì."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!