Edit+ Beta: Mẫu Đơn Sắc
***
Lâm Mị ngây ra, khẽ mím môi, dường như không suy nghĩ, kiên quyết nói: "Con không chọn."
Lâm Lạc Bang khó tin: "Con muốn vì một người ngoài mà trở mặt thành thù với bọn ta sao?"
"Ba, con không muốn trở mặt thành thù với bất cứ ai cả." Trước mắt cô nổi lên lớp sương mù, cô dùng sức chớp chớp mắt: "Đối với con đều là người quan trọng, tại sao nhất định phải buộc con chọn một bỏ một chứ?"
Lục Thanh Nhai đứng lên, nắm lấy cổ tay Lâm Mị kéo kéo vào trong ngực mình, cúi đầu, nhìn thấy lông mi cô đã bị nước mắt thấm ướt.
Anh thở dài: "Đừng cãi với chú nữa, thuận theo ông ấy đi."
Bọn họ cãi nhau ở đây, bị mắc kẹt ở giữa khó chịu sẽ là cô.
"Chú, đây là lỗi của tôi, đừng để Lâm Mị làm người xấu. Tôi đồng ý với chú, nếu như chú với dì không muốn, tôi tuyệt đối không đến quấy rầy trước mặt hai người nữa."
Có thể Lâm Lạc Bang không nghe được thâm ý trong lời nói của Lục Thanh Nhai: "Cậu vẫn muốn lén lút gặp mặt con gái tôi sao?"
Lục Thanh Nhai chỉ nói: "Tôi sẽ không từ bỏ cô ấy."
Lâm Lạc Bang vốn định đến nhà bạn trả sách, nhưng bây giờ lại không có tâm trạng đó nữa.
Ông ấy nhìn Lục Thanh Nhai, thản nhiên nói: "Tôi không có bản lĩnh hạn chế hai người gặp mặt, nhưng nếu cậu có ý chiến đấu lâu dài, cho rằng thời gian dài có thể được chúng tôi thông cảm, thì tôi chỉ nói cho cậu hai chữ, đừng hòng."
Ý tứ rõ ràng, có bản lĩnh thì cứ dây dưa, lén lút gặp mặt, nhưng nếu muốn được thừa nhận, muốn chính đại quang minh lĩnh chứng bày tiệc, được gọi là con rể của nhà họ Lâm, không có cửa.
Lâm Mị đi ra đưa chìa khóa cho Lâm Lạc Bang nên mặc quần áo không nhiều, chỉ mặc quần áo ở nhà rồi khoác một chiếc áo lông tương đối dày ở bên ngoài.
Cô bị cảm lạnh, giọng nói có chút khàn khàn.
Lục Thanh Nhai không muốn cô đứng lâu ở nơi đầu gió, đẩy cô đến chỗ Lâm Lạc Bang: "Lên đi, năm mới hãy ở cùng người nhà, lát nữa anh sẽ đi."
Lâm Mị nhìn anh: "Anh…"
Lục Thanh Nhai không nói thêm gì, ánh mắt có ý bảo cô hãy trở về trước.
Lâm Lạc Bang nắm lấy cánh tay dẫn Lâm Mị về, không thèm liếc mắt nhìn Lục Thanh Nhai một cái.
Lúc sắp vào cửa, Lâm Mị quay đầu lại nhìn.
Lục Thanh Nhai vẫn đứng nguyên tại chỗ, bóng dáng cao lớn mà tiêu điều.
Vào phòng, Lô Xảo Xuân đi ra từ trong phòng bếp: "Đưa chìa khóa, sao đi cả nửa ngày vậy…"
Thấy sắc mặt của Lâm Lạc Bang với Lâm Mị, bà ấy ngây ra: "Sao vậy?"
"Đã gặp tên họ Lục ở dưới lầu."
Vẻ mặt Lô Xảo Xuân thay đổi: "Cậu ta còn dám đến, tôi nhất định phải dạy dỗ cậu ta mới được…"
"Mẹ, người đã đi rồi."
"Con đừng nói thay cậu ta!"
Lâm Mị dựa lưng vào tủ giày, đạp giày trên chân xuống, không đi vào, cúi đầu đứng ở đó.
Âm thanh khàn khàn, có lẽ là vì cảm lạnh: "… Mẹ, mẹ có nghĩ đến một vấn đề? Mẹ và ba vào trăm năm sau, nhóc mắt kính cũng trưởng thành lập gia đình… Không có Lục Thanh Nhai thì con sẽ một mình."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!