Edit+beta: Mẫu Đơn Sắc
***
Thử rồi lại thử, cuối cùng cũng chắc chắn cửa đã bị khóa trái từ bên trong.
Lâm Mị rút chìa khóa ra, quay đầu nhìn Lục Thanh Nhai, bất đắc dĩ xoay đầu.
E là lúc cô rời khỏi phòng, người trong nhà nghe thấy động tĩnh, cũng đoán ra mùa đông lạnh lẽo, cô cuống quýt như vậy là vì đi gặp ai đó.
Lâm Mị gõ cửa: "Mẹ, con biết hai người vẫn chưa ngủ, mở cửa cho con một chút."
Im lặng không tiếng động.
Lục Thanh Nhai giơ tay gõ cửa: "Dì, chú, tôi là Lục Thanh Nhai…"
Bên trong vang dội: "Cút!"
Lục Thanh Nhai buông tay xuống.
Lâm Mị túm lấy ống tay áo của anh: "… Em đưa anh đi ăn trước, trời lạnh, quần áo của anh lại mỏng manh như vậy."
"Đợi đã."
Lâm Mị tiếp tục gõ cửa: "Mẹ, có chuyện gì chúng ta cứ nói chuyện trước mặt, mẹ mở cửa đi…"
Chợt nghe cửa trên lầu mở ra, một giọng nữ hỏi: "Tiểu Lâm? Có phải Tiểu Lâm không? Có chuyện gì sao? Không mang theo chìa khóa à?"
Lâm Mị vội vàng nói: "Không sao, dì Lưu… ba mẹ cháu đang ở nhà, có lẽ không nghe thấy cháu gõ cửa."
Hai người họ đầu gối kề đầu gối, ngồi xuống trên bậc thang trước cửa.
Trong lòng Lục Thanh Nhai áy náy, nắm lấy tay cô, dùng sức nắm chặt: "… Anh hiểu hai bác, đổi lại là anh cũng không thể vượt qua ngưỡng này."
"Thật ra mẹ em còn tốt, nóng xong rồi, vẫn luôn có cách làm mềm được, nhưng ba em rất cố chấp." Lâm Mị buồn bực nói: "Ân huệ nhỏ không làm gì được ông ấy, phải để bản thân ông ấy suy nghĩ rõ ràng mới được."
Bỗng nhiên Lâm Mị cảm thấy mũi ngứa ngáy, hắt hơi.
Lục Thanh Nhai vội vàng hỏi: "Có phải lạnh không?"
"Vẫn ổn." Lâm Mị dùng sức nắm tay anh, lạnh ngắt, như ngâm nước đá: "Anh có lạnh không?"
"Anh không sao." Lục Thanh Nhai đưa tay ôm lấy cánh tay cô.
Cô di chuyển sang một bên, đến gần anh hơn.
"Anh còn nhớ không…"
"Nhớ…"
Lâm Mị giương mắt: "Anh biết em muốn nói gì sao?"
Lục Thanh Nhai cười: "Lần em bỏ lỡ thời gian ký túc xá đóng cửa!"
Khi đó là vào thu, Lâm Mị ngồi đoàn xe đến xem Lục Thanh Nhai huấn luyện, đến khuya Lục Thanh Nhai đưa cô trở về. Ký túc xá đóng cửa lúc mười một giờ ba mươi phút, cô bị chặn ở cửa, kêu dì quản lý mấy tiếng nhưng không ai trả lời.
Trước lầu ký túc xá có một cây hoa quế, hương thơm ban đêm không nồng đậm như ban ngày, trầm mà xa như ngâm nước.
Dù sao cũng đã muộn, hai người họ dứt khoát ngồi xuống trên bậc thang trước ký túc xá nói chuyện. Có gió có trăng, có những ngôi sao ảm đạm trên bầu trời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!