Chương 43: (Vô Đề)

Edit ++beta: Mẫu Đơn Sắc

***

Chưa đến sáu giờ sáng Lục Thanh Nhai đã tỉnh lại, có lẽ tối hôm qua uống nước ít nên khát tỉnh lại, cũng có lẽ là bị tiếng nói rất nhỏ từ cánh cửa truyền đến đánh thức.

Rèm cửa màu sáng của căn phòng không thay đổi, sáu giờ ánh sáng mờ mờ của bầu trời xuyên qua.

Anh giơ tay lên sờ, bên cạnh giường không có ai cả.

Đứng dậy kêu lên "Lâm Mị", nghe thấy tiếng nói nhỏ trong phòng khách bỗng dừng lại.

Anh đẩy cửa ra, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, Lâm Mị đã cúp điện thoại, quay đầu nhìn anh cười thản nhiên: "Đánh thức anh dậy sao?"

"Điện thoại của ai mà sớm vậy."

"Chuyện công việc…" Lâm Mị hơi trầm ngâm, buông điện thoại xuống trước mặt anh, vươn hai cánh tay ôm lấy eo anh, ngửa đầu nhìn: "… Kế hoạch có thay đổi, có thể buổi chiều em phải đi rồi."

"Gấp như vậy sao?"

"Ừm… bắt buộc phải quay về xử lý."

"Em nói buổi trưa sẽ dùng bữa với đàn em nhà báo họ Chu đó, còn ăn nữa không?"

Lâm Mị lắc đầu: "Lần sau đi."

"Vẫn còn sớm, em đi ngủ thêm lát đi, anh sẽ đặt vé máy bay cho em."

Một lúc lâu sau, Lâm Mị "Ừm" một tiếng, nhưng vẫn ôm anh bất động.

Lục Thanh Nhai đẩy cánh tay cô: "Đi ngủ."

Anh đi vệ sinh rửa mặt, đặt vé máy bay giúp Lâm Mị, sau đó trở về phòng ngủ.

Lâm Mị không ngủ, ánh sáng của điện thoại chiếu vào khuôn mặt cô.

"Đừng chơi điện thoại nữa, ngủ một lúc đi."

Lục Thanh Nhai đưa tay muốn cướp điện thoại của cô, nhưng cô lại khóa màn hình nhét dưới gối, xoay người lại nhìn anh: "Sáng quá, em không ngủ được."

"Nhích vào bên trong, để anh đổi vị trí với em."

Giường lún xuống một chút, Lục Thanh Nhai nằm bên ngoài, nghiêng người ôm lấy cô, che ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào giúp cô: "Ngủ được không?"

Lâm Mị "Ừm" một tiếng, đầu vùi trước ngực anh, tay không ngoan ngoãn kéo đai qu4n lót của anh rồi b4n ra.

"…" Lục Thanh Nhai nắm lấy tay cô, thân thể dính về phía trước: "Quậy cái gì vậy?"

Lâm Mị nhỏ giọng: "… Anh ngủ chưa?"

Lời này chẳng khác nào là lời mời uyển chuyển, Lục Thanh Nhai cười cười, buông cổ tay cô ra, hạ giọng nói: "Muốn sao? Em móc ra giúp anh đi…"

Buổi sáng thu dọn hành lý, buổi trưa ăn cơm, rồi Lục Thanh Nhai đưa Lâm Mị ra sân bay.

Hai người họ ngồi ở hàng ghế sau, dọc theo đường đi Lâm Mị cầm điện thoại không rời tay, tin nhắn nhảy hết từ tin này đến tin khác, khiến sắc mặt cô càng thêm nặng nề.

"Nghiêm trọng lắm sao?"

Lục Thanh Nhai thăm dò cô: "Có việc gì anh có thể giúp cứ việc mở miệng, anh có quen mấy người ở thành phố Giang Phổ, ít nhiều cũng có cách."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!