Editor: Mẫu Đơn Sắc
Lục Thanh Nhai cất chứng nhận quân nhân vào trong túi, cúi đầu nhìn Lâm Ngôn Cẩn: "Tìm một chỗ ngồi nhé? Có muốn ăn kem không?" Thời điểm vừa rồi bị kéo đi, anh đã nhìn thấy ở đối diện cho một nhà DQ.
(*)DQ: một quán kem nổi tiếng thế giới đến từ Mỹ
"Không ăn." Lâm Ngôn Cẩn không đồng ý với anh, trực tiếp đi về phía trước dẫn đường.
Đi qua một con phố, lại vòng qua một khúc cua, nhìn lên đã đến một công viên ở gần đó.
Ở góc phía Tây Nam tràn ngập cây trúc, màu xanh dày đặc.
Lâm Ngôn Cẩn ngồi xuống ghế đá ở đằng trước rừng trúc, vỗ vỗ sang vị trí bên cạnh, như là đang xử lý mọi chuyện theo phép công mà nói: "Chú ngồi đi."
Lục Thanh Nhai nghẹn cười, ngồi xuống.
"Nhóc không về nhà đúng giờ, đã nói trước với mẹ nhóc chưa?"
Lâm Ngôn Cẩn ném trở lại một cái liếc mắt khinh bỉ: "Chú nhiều năm như thế không trở về nhà, đã từng nói trước với mẹ một câu chưa?"
Lục Thanh Nhai: "……"
Đứa nhỏ này, luôn có thể dễ dàng một kiếm thấy máu.
Lâm Ngôn Cẩn dỡ cặp sách ở trên vai xuống, gác ở trên đùi, hai chân lắc lắc, nhưng lưng lại ngồi cực kỳ ngay ngắn, đi thẳng vào vấn đề nói: "Cháu sẽ không thừa nhận chú."
Lục Thanh Nhai không hé răng.
Lâm Ngôn Cẩn muốn nói gì, trong lòng của anh ít nhiều gì cũng đã có phán đoán, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Mẹ của cháu đặc biệt vất vả……" Ngôn Cẩn nhỏ giọng mà nói như vậy, "Trường học của bọn cháu rất đắt, mẹ đã phải tiêu tốn rất nhiều tiền. Cháu nhớ mấy năm trước mẹ luôn ngủ rất muộn —— thế nhưng khi cháu đi hỏi mẹ, mẹ lại nói không có, nói rằng chắc chắn là do cháu nhớ nhầm, ký ức của trẻ con qua năm tuổi mới có thể tin được. Còn có bà ngoại của cháu…… Có đôi khi sẽ cãi nhau với mẹ, thúc giục mẹ đi gặp người nào đó, mẹ của cháu không chịu, nói rằng mẹ cảm thấy như thế này vẫn rất tốt……"
"Mẹ của cháu có đôi khi, sẽ trộm trốn ở trong WC mà khóc một mình…… Mẹ sẽ không nói cho ai cả, thế nhưng cháu có thể nghe thấy." Lâm Ngôn Cẩn nhìn chằm chằm đôi giày của mình: "…… Mẹ nhất định là đã rất mệt, cũng rất khổ sở."
Nhóc còn nhỏ, mỗi một ngày đều đang hy vọng bản thân có thể lớn nhanh một chút, có thể chia sẻ được thật nhiều chuyện với mẹ. Mỗi một phương diện, nhóc đều yêu cầu bản thân phải làm được tốt nhất: Thành tích ưu tú, ngoan ngoãn hiểu chuyện, săn sóc nghe lời.
Nhưng thật ra từ trước tới giờ Lâm Mị chưa từng đặt bất cứ một áp lực gì lên người nhóc cả, luôn tôn trọng mỗi một quyết định của nhóc, chỉ hy vọng nhóc có thể có được một tuổi thơ vui vẻ.
Nhóc vẫn chưa thể hoàn toàn hiểu rõ ràng đạo lý đối nhân xử thế trên đời, thế nhưng cũng dần dần có thể mơ hồ mà cảm giác được, mẹ là đang liều mạng mang đến cho nhóc những điều tốt nhất, nhằm triệt tiêu đi những tiếc nuối khi nhóc không có ba ở bên.
Lục Thanh Nhai trầm mặc mà nghe nhóc tự thuật.
Tháng mười năm nay Ngôn Cẩn mới tròn tám tuổi, đã qua cái tuổi có thể thản nhiên kêu mẹ yêu, thay thế chính là một chữ "mẹ" nghe vào cool hơn
Lục Thanh Nhai nhớ lại, bản thân mình của năm tám tuổi đang làm cái gì? Chắc chắn là đang đi nghịch ngợm với đám trẻ trong khu, lăn lộn ra một thân bùn đất về nhà, trong nhà mẹ đã nấu cơm sẵn, thúc giục anh nhanh chóng đi tắm rửa thay quần áo, đừng để cho Lục Lương Trù trông thấy. Ngày qua ngày không có âu lo, mang theo một loại ngây thơ hồn nhiên một cách tinh nghịch.
Mà Ngôn Cẩn của năm tám tuổi, lại đã phải gánh vác trên vai quá nhiều trách nhiệm nặng nề mà tuổi này của nhóc chưa cần phải gánh.
Lục Thanh Nhai giơ tay, bàn tay to lớn đáp ở trên vai Ngôn Cẩn, vỗ vỗ tựa như an ủi vỗ vỗ.
Nhóc rũ đầu, lần này cũng không có tránh ra.
Ba con hai người, im lặng ngồi ở trên ghế đá.
Không biết đã qua bao lâu, Lục Thanh Nhai thu hồi tay, khuỷu tay chống ở trên đầu gối, mười ngón giao nhau. Trong lòng anh tích tụ sự khó chịu, thở hắt ra một ngụm khí, thở ra một hơi mệt mỏi.
"Nhóc Mắt Kính, năm đó chú không phải cố ý tách ra với mẹ con hai người. Đã xảy ra một số việc, có hiểu lầm, cũng bởi vì chú không hiểu chuyện. Cuộc sống của chú năm đó trôi qua quá thuận lợi, khiếm khuyết thiếu ý thức trách nhiệm, làm chuyện gì cũng tùy tâm tùy tính…… Tóm lại, là chú làm sai rồi."
Lâm Ngôn Cẩn cúi đầu xuống, không hé răng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!