Editor: Mẫu Đơn Sắc.
Lục Thanh Nhai và Lâm Mị ngủ ở trong phòng cho khách dưới tầng một.
Lâm Mị đi tắm xong trước, ngồi ở bên mép giường mở những chai lọ vãi bình ra bắt đầu bôi lên trên mặt.
Lục Thanh Nhai đứng dậy đi về phía phòng tắm, tới cửa lại quay đầu, cố ý dặn dò Lâm Mị: "Không cho phép lục lọi hành lý của anh."
Lâm Mị cười ngâm ngâm: "Lục lọi cái gì?"
Lục Thanh Nhai dường như cảnh cáo mà liếc liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Lâm Mị vạn sự đã chuẩn bị thỏa đáng, nằm lên trên giường gọi điện thoại video cho Lâm Ngôn Cẩn. Ngôn Cẩn biết cô ra ngoài là muốn gặp Lục Thanh Nhai, không vui vẻ gì một hồi lâu, nhưng thằng bé đã khai giảng rồi, không còn nhiều thời gian để quản đến như thế.
Video được nhận, thằng bé đặt ipad đặt sang một bên, bản thân thì cúi đầu viết viết vẽ vẽ, chỉ là không chịu nhìn cô. Một chút biệt nữu này vốn dĩ không ảnh hưởng đến việc hai người nói chuyện một chút nào, huống hồ học kỳ mới đã bắt đầu, Ngôn Cẩn chủ động yêu cầu mỗi ngày luyện khẩu ngữ tiếng Anh nửa tiếng với Lâm Mị.
Lục Thanh Nhai tắm rửa xong vào trong phòng, nghe thấy Lâm Mị cách màn hình đang nói tiếng Anh, ban đầu anh tưởng đang nói chuyện làm ăn, thế nhưng nghe được hai câu, mới phản ứng lại người đối diện hẳn là Mắt Kính.
Nói chuyện thật sự dễ hiểu, đều là chuyện hằng ngày.
Bề mặt giường trầm xuống, là do Lục Thanh Nhai ngồi xuống ở trên mép giường, quay đầu lại ngóng nhìn cô.
Lâm Mị tháo tai nghe xuống, giọng nói của Mắt Kính truyền tới từ trong điện thoại.
Bọn họ nói chuyện, Lục Thanh Nhai bèn lẳng lặng mà nghe.
Xấp xỉ khoảng nửa giờ, đã tới thời gian đi ngủ của Lâm Ngôn Cẩn rồi.
Video kết thúc, Lâm Mị ngồi dậy, ngồi quỳ ở trên giường, từ sau lưng ôm lấy Lục Thanh Nhai, cằm gác ở trên vai anh cọ cọ.
Lục Thanh Nhai không nói lời nào, quay đầu liếc nhìn cô một cái, hơi thở ấm áp phất ở trên mặt, chỉ là một cái đối diện như thế, trong lòng hai người đều giống như là bị cào một cái.
Bàn tay lớn giữ đầu cô lại, thò lại gần ngậm lấy đôi môi cô.
Ở trong nhà người khác, trên phương diện tâm lý ít nhiều gì cũng cảm thấy thẹn, cố tình Lục Thanh Nhai lại muốn trêu cô.
Ánh trăng chênh chếch, tiến vào qua khung cửa kính, cô ngồi ở trên người anh, ngẩng đầu, trông ra có thể thấy được một góc của ao hồ.
Lục Thanh Nhai đỉnh một cái: "…… Không chuyên tâm."
Cô nhất thời nhẹ nhàng "A" một tiếng, cúi xuống chống đỡ lên l0ng nguc của anh. Tư thế này có thể khiến cho cô có thể thu hết nét mặt của anh vào trong đáy mắt, nhưng đồng thời cũng làm cho bản thân bị nhìn không sót thứ gì.
Lục Thanh Nhai làm như hiểu rõ tâm lý của cô, xả chăn ra bao bọc lấy cô, lại cúi đầu hôn lên, đợi cho cô chậm rãi thích ứng.
Thân thể là không lừa được người.
Rùng mình, k1ch thích, thỏa mãn, thống khoái…… Chân thật mà nhẹ nhàng vui vẻ.
Cao trào qua đi, Lâm Mị cuộn ngón chân thật lâu, nằm liệt ở trên khăn trải giường, một ngón tay cũng không muốn động đậy.
Bàn tay của Lục Thanh Nhai ấn lên trán cô lau những giọt mồ hôi đi, sau đó quay đầu cô lại hôn một cái: "Uống nước không?"
"Anh không mệt sao?"
Lục Thanh Nhai cười một tiếng, mở đèn bàn lên, lấy khăn giấy trên bàn ngủ đưa cho cô lau sạch, bản thân thì kéo lấy quần dài mặc vào.
Tiếng bước chân đi ra ngoài, một lát sau lại trở về, ở cửa ngừng trong chốc lát, cuối cùng đi tới bên mép giường.
Lâm Mị lúc này mới bọc chăn mỏng ngồi dậy, tiếp nhận cốc thủy tinh mà anh đưa tới, ừng ực ừng ực uống xong hơn nửa cốc, còn dư lại đáy cốc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!