Editor: Mẫu Đơn Sắc
Buổi tối diễn ra ở trong sân biệt thự của Đơn Đông Đình, đồ ăn là do Tiểu Mễ và Đơn Đông Đình cùng nhau làm.
"Cậu còn biết nấu ăn?" Lục Thanh Nhai chỉ vào đĩa thịt quay vẫn còn đang mềm nước trên bàn: "Đây chắc chắn là thành quả của cậu."
Đơn Đông Đình: "Có thể ăn! Có thể ăn là được! Còn cậu e là ngay cả lột vỏ tỏi cũng không biết đâu, ở đấy mà chê bai tôi?"
Đơn Đông Đình nhìn về phía Lâm Mị: "Cô Lâm, lão Lục ngày thường chắc chắn không nấu cơm phải không?"
Lâm Mị cười nhìn Lục Thanh Nhai: "…… Anh hỏi anh ấy đi."
Từng loại hoa trong sân vườn, như là một bình nước hoa di động.
Cơm nước xong, bọn họ uống trà Phổ Nhĩ, ngồi ở trong sân nghỉ ngơi.
Edmond nằm trên sàn nhà gỗ, thỉnh thoảng lại kêu lên hai tiếng sủa.
Lục Thanh Nhai đột nhiên đứng lên: "Tôi đưa Edmond ra ngoài chạy bộ một chút."
Edmond như là nghe hiểu được những lời này, "Gâu gâu" hai tiếng rồi bò dậy từ trên sàn nhà, vây quanh cọ cọ ống quần của Lục Thanh Nhai.
Một người một chó, trong bóng đêm dần chạy xa.
Đơn Đông Đình lại gần rót thêm trà nóng vào trong chén cho Lâm Mị, thả ấm nước xuống, bản thân thì ngồi xuống ở trên cái ghế mà Lục Thanh Nhai vừa mới đứng dậy khỏi.
Đơn Đông Đình cảm thán: "Tôi thực sự không thể ngờ được, cô và lão Lục vẫn có thể có được ngày hôm nay."
Lâm Mị mỉm cười: "Tôi cũng không nghĩ tới."
"Bốn năm…… 5 năm trước chăng? Khi đó tôi vẫn còn ở thành phố Giang Phổ, lão Lục xin nghỉ trở về, ăn một bữa cơm với tôi. Thời điểm tám chuyện với nhau, cậu ấy đột nhiên nói muốn đi tìm cô. Cô cũng biết rồi, sức uống của cậu ấy không quá tốt. Cậu ấy có chút say, tôi sợ cậu ấy xảy ra chuyện, bèn cùng đi với cậu ấy. Gõ cửa nhà, cô không có ở nhà. Hai chúng tôi đợi ở trong xe, ngay ở dưới tầng nhà cô, đợi hai ba tiếng đồng hồ, tôi vẫn luôn khuyên lão Lục trở về, tôi nói rằng cô không nhất định sẽ ở nhà, hơn nữa hai người cũng đã chia tay lâu đến như thế rồi…… Sau đó thì chờ được cô, cô cùng……"
"Đó là bạn của tôi, đã kết hôn."
Đơn Đông Đình dừng một chút: "…… Lục Thanh Nhai đã nói với cô rồi?"
"…… Lục Thanh Nhai từng nói qua, không nói tỉ mỉ."
Đơn Đông Đình trầm mặc một chốc: "…… Vậy chuyện nhà lão Lục, cô cũng đã biết rồi?"
Lâm Mị sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu: "Chuyện gì?"
Hai người trong lúc nhất thời không ai lên tiếng, một lát sau, Đơn Đông Đình thốt lên một câu hỏi trước: "…… Năm đó hai người chia tay là vì cái gì?"
Ngón tay của Lâm Mị nắm chặt chén trà, cúi đầu xuống nhấp một ngụm trà.
Cô không quá muốn nói về đề tài này, nhưng nghe những lời Đơn Đông Đình nói, hiển nhiên còn có ẩn tình nào đó, để có thể làm rõ ràng, không thể không ăn ngay nói thật.
Sau một lúc lâu, một thanh âm bình tĩnh vang lên: "…… Tháng ba năm ấy, tôi nói với Lục Thanh Nhai rằng tôi mang thai, anh ấy nói với tôi……"
***
Mùa đông năm ấy, sau khi trở về từ sa mạc, tình cảm của hai người đã nồng nhiệt như lửa đổ thêm dầu rồi.
Toàn bộ kỳ nghỉ đông, ngoại trừ mấy ngày ăn tết ra thì hai người đều dính thành một khối.
Có đôi khi là ở trong phòng của Lục Thanh Nhai, cả ngày không ra khỏi cửa, chỉ lăn lộn ở trên giường; có đôi khi Lục Thanh Nhai lái xe, dẫn theo cô cứ như thế chạy thẳng về phía trước, mãi đến khi xe không đi được nữa mới dừng lại.
Có một lần bọn họ gặp được một cái miếu ở khu vực hoang dã trong lúc dã ngoại, Lâm Mị cứ nhất quyết phải đi xuống nhìn xem, nói rằng có thể gặp được ở một nơi như thế này, hơn phân nửa là có duyên. Lục Thanh Nhai không tin những chuyện này, nhưng lại không từ chối được thỉnh cầu của Lâm Mị, cũng chỉ có thể đi xuống cùng cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!