Editor: Mẫu Đơn Sắc.
Cái gọi là trẻ em luôn nói thật đại khái chính là không che dấu, từng chữ nện thẳng vào tim.
Rất lâu Lục Thanh Nhai không động đậy, giống như người lính bị trúng đạn mà chết đứng, bóng dáng vô cùng vắng lặng.
Một lát sau anh khàn giọng hỏi: "Nhóc mắt kính, nhóc có muốn nghe chú giải thích cho nhóc không?"
"Cháu không nghe!"
Trong lòng của đứa trẻ đã phân định ranh giới, là kẻ thù thì không thể hòa giải được.
Vì thế cậu nhóc tiếp tục sưng mặt nghẹn lấy nước mắt, thu dọn từng món đồ đạc của Lâm Mị, ngay cả gói khăn giấy cũng không để lại cho Lục Thanh Nhai.
Lâm Mị rửa mặt xong đi ra ngoài, Lâm Ngôn Cẩn cũng thu dọn xong.
Lục Thanh Nhai đi qua xách hành lý, Lâm Ngôn Cẩn quát một tiếng: "Không cần chú tiễn!"
Tay Lục Thanh Nhai cứng đờ giữa không trung.
Lập tức, anh thu tay lại rồi sờ vào túi áo móc điện thoại ra, giúp họ gọi một chiếc taxi đến sân bay.
Lúc anh gọi xe, Lâm Mị đã mua vé máy bay.
Mà Lâm Ngôn Cẩn giữ chặt hai chiếc vali đứng giữa hai người họ, như một lính biên phòng tận tụy, không cho phép người ở hai đầu biên giới có bất kỳ tiếp xúc nào.
Mấy phút trôi qua.
Lục Thanh Nhai: "Xe đến dưới lầu rồi."
Lâm Mị: "Ừm."
"Đi đường chú ý an toàn."
Lâm Mị xách hành lý lên, đối diện với Lục Thanh Nhai, cho đến khi ống tay áo bị Lâm Ngôn Cẩn kéo đi.
Hai người họ không nói gì nữa, Lâm Mị cầm hành lý ra cửa, đang muốn xoay người thì cửa bị Lâm Ngôn Cẩn lập tức đóng lại.
Bọn họ chân trước đi vào thang máy, Lục Thanh Nhai chân sau lập tức theo ra cửa.
Với tốc độ đào tạo ngày thường trong đội, anh chạy nhanh dọc theo cầu thang.
Lúc đến cửa, Lâm Mị và Lâm Ngôn Cẩn đúng lúc lên xe.
Xe sắp rời đi thì Lục Thanh Nhai vòng qua bên cạnh phía Lâm Mị ngồi, gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ xe mở ra, anh ôm đầu Lâm Mị, hôn lên tóc cô, nghe thấy cô hít mũi, lập tức nắm lấy tay cô, dùng sức nắm chặt: "… Không sao."
Lại thì thầm hỏi: "Để anh lái xe đến sân bay tiễn hai người…"
Tai Ngôn Cẩn nhạy bén, đỏ mắt trừng anh: "Không cần chú tiễn… chú buông mẹ cháu ra!"
Lục Thanh Nhai buông tay, lùi về phía sau nửa bước.
Xe chậm rãi khởi động, Lâm Mị thu lại ánh mắt đang nhìn anh, cúi đầu xuống.
Cô cảm giác được Lâm Ngôn Cẩn nghiêng người ôm lấy bả vai cô, nhẹ giọng nói: "Nhóc mắt kính, ngồi xuống đi, mẹ không sao…"
Đèn sau xe nhấp nháy mấy cái, dần xa xa chìm vào trong bóng đêm rồi nhanh chóng biến mất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!