Chương 31: (Vô Đề)

Editor: Mẫu Đơn Sắc.

Thời gian vẫn còn sớm nên hai người họ dựa vào nhau để trò chuyện.

Hơi lạnh dần lên, Lục Thanh Nhai kéo chăn ra che cánh tay cô đang để lộ ra bên ngoài, cô nói không lạnh rồi vươn tay ra ôm lấy anh.

Lục Thanh Nhai nói: "Đã có đơn xin nghỉ phép, tuần sau có thể có kết quả."

Lâm Mị "ừm" một tiếng: "Hiện tại Đơn Đông Đình ở đâu? Còn ở thành phố Giang Phổ không?"

"Sau khi kết hôn thì đến thành phố Đán rồi, bây giờ đang mở cửa hàng lẩu, bảo đảm em không nhận ra cậu ấy nữa đâu." Anh dừng lại: "… Sao hôm ở trung tâm hội nghị triển lãm em chắc chắn đó là anh, mặt nạ che kín như vậy mà."

Lâm Mị cười nói: "Bởi vì anh cao, ngoại trừ người nước ngoài thì em thực sự ít khi gặp người cao như anh."

Cô nâng cơ thể của mình lên, nhìn anh một cách nghiêm túc.

Khuôn mặt không thay đổi nhiều, nhưng tính khí hoàn toàn khác, khoảnh khắc đó có một linh cảm mạnh mẽ nói với cô rằng đó là anh.

"Sau đó anh cũng nhìn thấy em đúng không? Nếu không sẽ không đi theo đến nhà hàng."

Đương nhiên Lục Thanh Nhai không thể thừa nhận: "Không thấy."

Lâm Mị "ồ" một tiếng, rất thất vọng.

Lục Thanh Nhai liếc mắt nhìn cô, cười nói: "Cô Lâm, cô tính toán chi li đó." Anh đưa tay vén chăn, xoay người trong tiếng thở nhẹ của cô, từ trên cao nhìn xuống cô, tay không nhàn rỗi, vu0t ve từng tấc da thịt còn dính mồ hôi mỏng: "… Nhìn thấy rồi, cho nên vẫn muốn xem."

Cứ nghĩ đó chính là cảnh cuối cùng trong cuộc đời.

Họ quấn lấy nhau lần nữa, Lâm Mị mới đi tắm rửa, trở về phòng mình. Lục Thanh Nhai cũng đi tắm rửa, mặc quần áo vào, đứng trước cửa sổ châm một điếu thuốc. Nơi này cách hoa viên Hồ Đồng không xa, nhìn qua là nhà dân cao cao thấp thấp, mặt trời đã xuất hiện, sâu trong hẻm xen kẽ tiếng hét truyền đến, các cửa hàng ăn sáng đầy màu sắc và hương vị, mấy bác gái dậy sớm xách giỏ đi mua đồ ăn, gặp phải người quen rồi đứng trò chuyện với nhau.

Đều là cảnh pháo hoa nhân gian khiến người ta quyến luyến.

Buổi sáng, Lâm Mị đưa Hà Na lên xe buýt trở về thị trấn Hùng Hóa. Vốn chuẩn bị đưa đến trước cửa nhà nhưng Hà Na lại từ chối, nói mình đã mười hai sắp mười ba tuổi, có thể trở về một mình. Nghe vậy Lâm Mị đành phải đến siêu thị bên cạnh mua một gói thuốc lá rất đắt tiền, lén nhét cho người lái xe, bảo anh ấy đến thị trấn Hùng Hóa, nhất định phải nhớ gọi cô bé xuống xe.

Người lái xe cũng là một người sảng khoái, chỉ trực tiếp hàng ghế đầu tiên phía sau mình để Hà Na ngồi ở đó.

Hà Na lên xe, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, xuống xe, mím môi, đột nhiên đưa tay, nhanh chóng ôm eo Lâm Mị: "… Cô Lâm, cảm ơn cô."

Lâm Mị nở nụ cười, đưa tay vỗ vai Hà Na.

Lục Thanh Nhai và Lâm Ngôn Cẩn đứng nhìn cách đó không xa.

Lâm Ngôn Cẩn: "… Chị ấy ôm mẹ cháu."

Lục Thanh Nhai nhìn cậu nhóc: "Ghen sao? Ai bảo nhóc không thích ôm cô ấy chứ."

"Cháu là đàn ông, ôm ôm, mất mặt quá rồi."

Lục Thanh Nhai vỗ đầu cậu nhóc: "Biết cái gì gọi là mất mặt không? Đàn ông thật sự chính là đừng che đậy, muốn ôm là ôm."

Lâm Mị đưa Hà Na lên xe rồi trở lại phía bên này: "Đi thôi."

Bỗng nhiên Lâm Ngôn Cẩn gọi cô: "Mẹ."

Lâm Mị dừng bước: "Hả?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngôn Cẩn nghẹn đến đỏ bừng, hai tay nắm chặt, đặc biệt cứng ngắc buông xuống bên cạnh. Trong nháy mắt cậu nhóc thở ra một hơi, cuối cùng không có hành động nào cả: "… Chỉ gọi mẹ vậy thôi."

Lâm Mị: "…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!