Hồi còn là tân binh, ai cũng tán dóc "Quê mình ở đâu", "Nhà mình có mấy người", "Quê mình có đặc sản gì", cuối cùng thì không thể tránh khỏi việc đào sâu hơn, bất kể có yêu thích quá khứ hay không, tất cả đều nói thẳng thắn nói hết một phen.
Nếu có bạn gái thì ôm chặt lấy ảnh chụp rồi cười hắc hắc không ngừng, còn nếu chưa có bạn gái thì ở đằng kia, mặc sức tưởng tượng sau này sẽ kết hôn với Lâm Chí Linh hoặc Song Hye Kyo.
Chỉ có Lục Thanh Nhai là không nói lời nào.
Có người la ó: "Lão Lục, chẳng lẽ cậu trước giờ chưa từng quen con gái hả?"
Tân binh quản nghiêm, không cho hút thuốc, Lục Thanh Nhai ngậm cây cỏ trong miệng: "Các cậu biết cái rắm, mối tình đầu của tôi ngực tấn công mông phòng thủ, khuôn mặt xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt, rất là to nha."
Sau này Lục Thanh Nhai trở thành trung đội trưởng, huấn luyện 1 đám lính mới, truyền thuyết về mối tình đầu của Lục đội trưởng luôn được lưu truyền trong đội rằng: "Ngực tấn công, mông phòng thủ, khuôn mặt xinh đẹp, đôi mắt đặc biệt to tròn", nhưng chưa có người nào thấy qua ảnh chụp, thậm chí tên cũng không nghe nói.
Lâu ngày, tất cả mọi người đều cho rằng Lục đội trưởng chỉ thuần túy là nói nhảm mà thôi.
Nhưng mà vào lúc này…
Vị Lâm tiểu thư trước mặt này, không phải là ngực tấn công mông phòng thủ, có khuôn mặt xinh đẹp và 1 đôi mắt đặc biệt to tròn hay sao?
Quan Dật Dương đẩy Ngu Xuyên, nói khẽ: "Xuyên nhi, đúng không?"
Ngu Xuyên mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý sâu xa.
Lâm Mị không biết nguyên do, chỉ cảm thấy sau những lời này, ánh mắt mọi người trong phòng nhìn cô đều thay đổi.
Vẫn là do Th4m duệ đứng ra dàn xếp: "Cô Lâm đừng để ý, Ngu Xuyên của đội chúng tôi hay thích xem tướng cho người ta."
Ngu Xuyên: "…"
Lâm Mị không nghi ngờ gì, cười hỏi: "Mắt to có vấn đề gì không?"
Ngu Xuyên bị đưa vào thế kẹt, gãi đầu. Quan Dật Dương nói thay: "Đôi mắt thật tuyệt! Đôi mắt to cho thấy cô Lâm có tấm lòng sáng và tâm hồn rộng mở…"
Chu Diễm Diễm nghi hoặc, "Trong quân đội cũng tin chuyện mê tín tướng số này sao?"
Quan Dật Dương: "Đây không phải là mê tín, đây là có số liệu rõ ràng…"
Từ lúc người ta vào cửa, đội trưởng Lục không nói lời nào cuối cùng cũng đã lên tiếng, cắt ngang lời Quan Dật Dương đang chuẩn bị bắt đầu không đứng đắn nói: "Ngồi xuống để người ta dọn đồ ăn lên kìa, các cậu không đói hả?"
Đồng loạt: "Không đói!"
Lục Thanh Nhai: "…"
Mọi người nhiều chuyện như vậy, làm gì còn cảm thấy đói bụng hay không.
Kiếm Lai Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Quan Dật Dương quả không phụ sự kỳ vọng của mọi người, phát huy khả năng nói chuyện phiếm của mình, tự nhiên như một người đại diện, ném ra tất cả những câu hỏi mà mọi người muốn hỏi: "Cô Lâm trước đây cùng với Lục đội của chúng tôi là…"
"Đồng hương." Lâm Mị cười quyến rũ, đến mức nhìn không ra cảm xúc.
"Cô Lâm làm nghề gì vậy? Tôi nghe Thẩm chỉ huy nói, trước khi quả bom phát nổ, cô cũng không sợ hãi, đã giúp chúng tôi rất nhiều."
"Tôi là phiên dịch viên."
Quan Dật Dương nói: "Ồ, vậy là cô thường xuyên phải ra nước ngoài đúng không?" Anh ta cùng Ngu Xuyên liếc mắt nhìn nhau, ý tứ này là gì, có nhìn ra được gì không?
Bên này, đầu óc Ngu Xuyên xoay chuyển cực nhanh.
Hai người bọn họ, bên trái Lục Thanh Nhai thì cúi đầu hút thuốc, bên phải Lâm Mị thì góp vui lấy lệ, tuy hai người ngồi cạnh nhau nhưng tình thế thực sự không khác Thái Bình Dương là mấy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!