Chương 24: (Vô Đề)

Editor: Mẫu Đơn Sắc.

Thanh âm Trần Kha thanh thúy: "Lần trước đội trưởng Lục nằm ở bệnh viện tổng khu, em với chị họ đã qua đó thăm hỏi."

Quảng cáo

REPORT THIS AD

"Được, quen biết một chút cũng tốt, nên cùng với đội trưởng danh dự của trung đội chúng ta học tập một chút."

Trần Kha mỉm cười, sờ sờ cái mũi, liếc mắt nhìn Lục Thanh Nhai một cái, nói với Từ Hải: "Chị bảo em hôm nay về nhà ăn cơm, nói anh rể anh ở bên này mở họp, bảo em thuận tiện đến đây cho anh đi nhờ một đoạn đường."

"Chị em lại làm món ngon cho em à? Gần đây được hưởng ké ánh sáng của em, anh cũng sắp béo theo rồi." Từ Hải nhìn về phía ba người bên cạnh: "Mọi người nể mặt chút, dứt khoát tất cả về nhà tôi ăn bữa cơm đi?"

Lý Chiêu Bình cười nói: "Tôi không đi được, về chi đội còn có việc phải làm đây, để Lục Thanh Nhai và Thẩm Duệ hai người bọn họ cùng cậu đi đi.

Trần Kha lại nhìn về phía Lục Thanh Nhai, lúc này nét tươi cười chờ mong hoàn toàn không che giấu được.

Lục Thanh Nhai trầm giọng nói: "Nếu không phải hôm nay tình huống có đặc thù, tôi nhất định đến nếm thử tay nghề của cô Trần."

Từ Hải: "Tình huống đặc thù?"

"Chính ủy Từ, thật không dám giấu giếm, hôm nay bạn gái tôi vừa lúc đến đây thăm tôi, ngày mai phải chuẩn bị tác chiến chấp hành nhiệm vụ, hôm nay dù thế nào cũng phải ở bên cô ấy rồi."

"Ồ? Có bạn gái khi nào thế, sao lại không soạn một cái báo cáo cho tổ chức hả?"

"Mới vừa xác định không bao lâu."

Từ Hải cười nói: "Tốc độ này được đấy! Tôi đã nói mà, chi đội của chúng ta toàn những người đàn ông năm tốt, sao có thể không có cô gái nào thưởng thức chứ."

Trần Kha đang đứng ở bên giật mình, hơi mím môi, rũ ánh mắt xuống.

"Đồng chí Thẩm Duệ, vậy còn cậu?"

Thẩm Duệ cười nói: "Tôi còn phải về nghiên cứu sắp xếp lực lượng phòng thủ của hành động lần nữa nữa, chờ lần sau có cơ hội, nhất định sẽ đến quấy rầy ngài và cô Trần."

Cuối cùng, Từ Hải lên xe của Trần Kha xe rời đi.

Xe đã lái đến phía trước, Trần Kha quay đầu, lại cách cửa sổ xe liếc mắt nhìn Lục Thanh Nhai một cái, bên trong ánh mắt toàn bộ đều là mất mát không thể che lấp và ý muốn nói lại thôi. 

Thẩm Duệ lái xe, đưa Lục Thanh Nhai quay về hoa viên Hồ Đồng.

"Cậu khi nào thì có bạn gái chứ? Tôi đây là chỉ đạo viên mà còn không biết đấy."

Lục Thanh Nhai đốt một điếu thước, mở cửa sổ xe ra, khuỷu tay chống ở trên thành cửa sổ xe, lười nhác mà hút hai hơi: "Mới buổi sáng nay thôi, còn thế nào cũng phải chiêu cáo thiên hạ hả? Đến khi nào báo cáo cho toàn thể thì anh cũng sẽ biết thôi."

Thẩm Duệ nhìn anh: "Cô Lâm?"

"Ừ, chính là cô ấy, còn có thể là ai."

"Hai người cuối cùng là vẫn làm hả."

"Nói chuyện văn minh chút đi."

"Bây giờ xem như cậu đã đắc tội với cô Trần rồi."

Lục Thanh Nhai hít một ngụm khói, không để ý lắm: "Đắc tội thì đắc tội thôi, lời tôi nói chính là sự thật."

"Có thấy ánh mắt cuối cùng của cô gái kia không, cậu thật đúng là làm bậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!