Chương 2: (Vô Đề)

Edit: Mẫu Đơn Sắc

Lâm Mị bước ra một bước thì lảo đảo, làm sao chạy nổi? Cô quay đầu nhìn về Lục Thanh Nhai, há miệng, thế nhưng giọng nói nghẹn lại, không phát ra tiếng.

Người đàn ông đùa nghịch túi hành lý trong tay nãy giờ, ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: "Lão Lục, anh cũng rút đi".

Lục Thanh Nhai nhìn anh ta: "Một mình anh làm được không?"

"Đây là công việc của đội chống khủng b0 chúng tôi, tôi không được, anh được chắc?

"Có lời gì muốn nói sao?"

"Không có gì, vẫn là câu nói đó, hài cốt có thể chôn nơi dãy núi xanh là được."

Lục Thanh Nhai không nói thêm gì khác nữa, đứng nghiêm trang, cung kính chào anh ta bằng nghi thức quân đội tiêu chuẩn, rồi quay đầu hỏi Lâm Mị: "Em vẫn đi được chứ?" Không đợi cô trả lời, anh nắm lấy cánh tay cô, choàng tay qua vai cô, nâng lên, nửa ôm cô đi xuống khán đài.

Những người trong địa điểm gần như đã được sơ tán. Họ đi theo các nhân viên trực ban đến để duy trì trật tự ra khỏi cổng, sơ tán đến một khu vực an toàn.

Cánh cửa sau lưng vừa đóng lại, "bùm", 1 tiếng nổ vang lên.

Gần như cùng lúc, Lâm Mị ngã xuống cỏ, cái túi trên vai cô cũng bị tuột, một vài thứ văng ra ngoài.

Để tránh hoảng loạn, những gì xảy ra trong sân vận động không được tiết lộ ra bên ngoài. Lúc này, những người tham gia đã được sơ tán, một đi không trở lại.

Một đội cảnh sát vũ trang của tiền tuyến bảo vệ khu vực an toàn, không cho phép bất cứ ai đến gần, còn đội hỗ trợ an ninh bây giờ thì đang được Th4m duệ chỉ đạo.

Lục Thanh Nhai cúi đầu nhìn thoáng qua Lâm Mị ngồi dưới đất, há miệng muốn nói vài lời, ngẩng đầu nhìn lên thấy Phó  tham mưu trưởng Lý Chiêu Bình cách đó không xa, mặc thường phục, đang dẫn một số thành viên của đội gỡ bom đi đến.

Lục Thanh Nhai vội vàng nghiêm, cung kính chào theo quân lễ: "Phó tham mưu trưởng."

Lý Chiêu Bình: "Đồng chí Cao Tuấn ở bên trong sao?"

"Vâng ạ, anh ấy đang tháo quả bom."

Một chiến sĩ đứng sau Lý Chiêu Bình nói: "Phó tham mưu trưởng! Toàn bộ thành viên đội chống khủng b0 thỉnh cầu được trợ giúp trung đội trưởng."

Lý Chiêu Bình trầm giọng nói: "Toàn lực phối hợp trợ giúp đồng chí Cao Tuấn".

"Yes sir!"

Vừa dứt lời, cửa phía sau mở ra, một vũ cảnh đang làm nhiệm vụ chạy tới báo cáo: "Báo cáo Phó tham mưu trưởng, nguy hiểm đã được giải trừ, trong túi hành lý không phải là bom, nhưng đoán chừng có người ác ý muốn quấy rối trật tự hội trường ạ!"

Lý Chiêu Bình: "Liên lạc với đội hình sự, nắm đầu tên này ra bằng được cho tôi."

"Yes sir!"

3 phút sau, Cao Tuấn bàn giao đồ vật cho người đi phân tích, rút lui khỏi sân vận động.

Lý Chiêu Bình nghe Lục Thanh Nhai cùng với Cao Tuấn báo cáo tình huống xong, cười hỏi: "Là vị nữ đồng chí nào phát hiện ra vậy, có xin phương thức liên lạc chưa? Người bình tĩnh như vậy rất hiếm, phải cảm ơn cô ấy đã giúp chúng ra tránh được một trận bạo loạn nha."

Lục Thanh Nhai lúc này mới quay người đi, đến bên cạnh Lâm Mị, vươn tay, trầm giọng hỏi: "Đứng lên được không?"

Lâm Mị nhìn thoáng về tay anh, từ từ giơ cánh tay lên, đặt lên tay anh.

Lục Thanh Nhai dừng một chút, siết chặt, dùng sức kéo.

Trong lòng bàn tay có mồ hôi, cũng không biết là của anh hay là của cô nữa.

Lục Thanh Nhai buông lỏng tay, nắm lại thành quyền, dời ánh mắt, nhìn Lý Chiêu Bình, giới thiệu: "Vị này là đồng hương của cháu, Lâm Mị."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!