Edit: Mẫu Đơn Sắc
Lâm Mị chán nản.
Chuyện này nếu còn có thể nhịn được thì cô chính là thần tiên rồi, nhưng cô cũng không thể cãi nhau với cậu, cãi nhau với một đứa nhóc mất giá biết bao. Nghĩ một chút, cô buông một câu chả có chút khí thế nào: "Nói với bố cậu, tôi không làm được công việc gia sư này nữa."
Ra khỏi căn phòng có điều hòa, sóng nhiệt bên ngoài trong chớp mắt có thể chưng luôn làn da của người ta.
Lâm Mị tìm được một bóng cây, chỉ ngây ngốc đứng ở bên đường chờ xe. Đợi chưa bao lâu, cô đã bị cái không khí oi bức sau giờ trưa hun đến mức sụp mí mắt. Nơi này hoang vắng, dễ đến khó về. Cô chỉ có thể dựa vào vận may, xem xem có xe quay về trung tâm thành phố không, có thể tiện đường đưa cô đi một đoạn.
"Brừm brừm brừm" – một tiếng nổ động cơ vang lên.
Lâm Mị ngước mắt lên nhìn, lập tức quay mặt qua chỗ khác. Quần áo màu đỏ đen, vừa liếc qua liền biết là Lục Thanh Nhai.
Chiếc xe kia xe chạy nhanh tới, sau đó dừng lại một cách ổn định ở bên cạnh người cô. Lục Thanh Nhai ném cho cô một cái mũ bảo hiểm: "Lên xe."
Lâm Mị mím môi không nhúc nhích, cô vừa buông lời, cách đây còn chưa tới ba phút.
Lục Thanh Nhai nhướng mày, vẻ mặt nghiêm lại, trông không giống là nói đùa. Anh nhanh chóng đội mũ bảo hiểm, nói: "Không có thời gian giải thích với cô, mau lên xe."
Lâm Mị còn do dự một giây, rồi liền cài mũ bảo hiểm, leo lên xe.
Không giống như tới để cố ý gây khó dễ, lúc về, Lục Thanh Nhai lái xe vừa nhanh vừa vững. Sau khi vào trung tâm thành phố, không đi đường lớn có nhiều đèn giao thông, anh chỉ lách chọn đường nhỏ để đi.
Lâm Mị không có cảm giác về phương hướng. Sau khi đi một lúc lâu, cô ngẩng cái đầu đang đội mũ bảo hiểm lên, vươn qua vai Lục Thanh Nhai nhìn về phía trước, trong tầm nhìn xuất hiện bảng hiệu: "Bệnh viện nhân dân số một của thành phố Giang Phổ".
Xe máy tìm một chỗ để dừng lại phía sau bệnh viện. Anh nhanh chóng nhảy xuống xe, cởi mũ bảo hiểm ra đưa vào tay Lâm Mị: "Giúp tôi khóa xe." Anh không dặn dò gì nhiều, sau đó chạy như bay vào trong tòa nhà cao ốc của bệnh viện, bóng dáng anh phóng qua chỗ rẽ, nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt. Chìa khóa còn cắm trên xe, lắc lư một lát rồi yên lặng bất động.
Lâm Mị khóa xong xe, tìm một chỗ râm mát chờ người.
Nửa tiếng sau, Lục Thanh Nhai đi xuống, sắc mặt không được tốt lắm.
Lâm Mị đưa cho anh chiếc chìa khóa, Lục Thanh Nhai nhận lấy rồi nhét vào túi áo, cúi đầu nhìn cô: "Giúp tôi một việc." Anh đi đứng vội vàng, trên mặt toàn là mồ hôi, vai áo cũng ướt mất một mảng.
Giọng điệu của anh rất thành khẩn, hoàn toàn khác với thái độ trước kia.
Quyết tâm mà Lâm Mị vừa mới hạ chưa đầy một tiếng trong nháy mắt liền sụp đổ tan tành: "… Cậu nói đi."
"Mấy ngày nay giúp tôi chăm sóc Edmond một chút, đồ ăn cho chó ở trong ngăn tủ căn phòng phía Đông, không cần dẫn nó đi dạo. Tính tình nó tốt, không cắn người."
Lâm Mị đồng ý, liếc cậu một cái: "Cậu…"
Lục Thanh Nhai khựng lại: "Tuần này tôi phải ở lại bệnh viện."
Anh không kể chi tiết, Lâm Mị cũng không hỏi thăm nhiều, chỉ hỏi: "Đám anh em kia của cậu đâu, không thể giúp sao?"
Lục Thanh Nhai cười: "Tụi nó á? Một đám phế vật, có thể tự lo được cho bản thân mình đã là tốt lắm rồi."
Lâm Mị sờ sờ mũi, tự ý hiểu lời nói này thành gián tiếp khen mình đáng tin: "Vậy còn việc học…"
"Biết rồi, " Lục Thanh Nhai cũng không còn cách nào khác: "Đợi chuyện này kết thúc liền bắt đầu học."
"Thời gian địa điểm…"
"Cô chọn."
Lâm Mị nhìn anh: "…Tạm tin cậu một lần cuối cùng."
Lục Thanh Nhai nghiêng đầu, dùng vả vai lau đi mồ hôi trên trán: "Việc tôi đến bệnh viện, cô đừng nói với người khác, đám kia có hỏi, cô cứ bảo rằng tôi đi ra ngoài du lịch."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!