Chương 66: (Vô Đề)

Buổi chiều hôm sau, Từ Thiếu Khiêm đưa An Nham đến một nhà thờ nơi ngoại ô thành phố New York, tiến hành một buổi hôn lễ và nghi thức tuyên thệ đơn giản. Từ Thiếu Bạch nhìn hình bóng Từ Thiếu Khiêm và An Nham tay trong tay đi vào nhà thờ, khóe môi rốt cục hơi hơi cong lên ý cười.

Anh hai và An Nham thực sự đã ở bên nhau, không còn bất luận kẻ nào có thể tách bọn họ ra nữa, tất cả mọi người đều biết quan hệ của bọn họ… Cho nên, Mạc Dương, anh cũng nên triệt để hết hy vọng, đúng không?

Hai người bí mật kết hôn, không có bất kỳ ai đến xem lễ, nhưng dù vậy, An Nham vẫn là có chút hồi hộp.

Kết hôn a… Đây cũng không phải là nói giỡn, đây quả thực chính là gửi gắm nửa đời sau của mình.

Trước kia, thời điểm đối mặt với vô số câu hỏi của phóng viên cũng chưa từng căng thẳng như bây giờ, nhưng hôm nay, chỉ là nắm tay Từ Thiếu Khiêm đi vào nhà thờ, lòng bàn tay An Nham đã hồi hộp đến chảy ra một tầng mồ hôi tinh mịn.

Hai người đứng trước mặt cha sứ, bắt đầu nghi thức tuyên thệ.

"Từ Thiếu Khiêm tiên sinh, anh có đồng ý kết hôn với An Nham, dù là giàu sang hay nghèo khó, dù là khỏe mạnh hay bệnh tật, anh vẫn sẽ mãi mãi sát cánh bên cậu ấy, vĩnh viễn không rời không bỏ hay không?"

Từ Thiếu Khiêm quay đầu nhìn An Nham, nghiêm túc nói: "Tôi đồng ý."

"An Nham tiên sinh, anh có đồng ý kết hôn với Từ Thiếu Khiêm, dù là giàu sang hay nghèo khó, dù là khỏe mạnh hay bệnh tật, anh vẫn sẽ mãi mãi sát cánh bên cậu ấy, vĩnh viễn không rời không bỏ hay không?"

An Nham cũng nhìn vào mắt Từ Thiếu Khiêm, nghiêm túc nói: "Tôi đồng ý."

Hai người nhìn nhau một lát, đồng thời mỉm cười. Từ Thiếu Khiêm lấy chiếc nhẫn đã sớm chuẩn bị ra, nhẹ nhàng cầm tay An Nham, thật cẩn thận đeo nhẫn lên tay hắn, An Nham cũng kéo tay Từ Thiếu Khiêm, đeo chiếc nhẫn có khắc chữ "Nham" lên ngón áp út của hắn.

Đôi nhẫn màu bạc nhẹ nhàng va chạm, phát ra tiếng vang rất nhỏ,

Từ Thiếu Khiêm vươn cánh tay, dùng sức ôm An Nham vào trong ngực, thấp giọng nói: "Tôi yêu cậu."

Câu trả lời của An Nham là trực tiếp lại gần hôn lên môi Từ Thiếu Khiêm.

Từ Thiếu Khiêm thích chết động tác hỗn hợp cả thẹn thùng lẫn nhiệt tình này của An Nham, thuận thế ôm sát eo hắn, làm sâu nụ hôn.

Thời điểm hai người từ nhà thờ đi ra, đã là lúc chạng vạng, ánh hoàng hôn phủ lên toàn bộ nhà thờ một tầng ánh sáng rám vàng, An Nham quay đầu nhìn thoáng qua nhà thờ đã chứng kiến hôn lễ của hắn và Từ Thiếu Khiêm, nhịn không được khẽ mỉm cười, nắm tay Từ Thiếu Khiêm, cười tủm tỉm nói: "Thiếu Khiêm, chúng ta vụng trộm kết hôn như vậy, cứ như là bỏ trốn ấy."

Từ Thiếu Khiêm cũng khẽ cười cười, ánh mắt dịu dàng nhìn An Nham nói: "Sau khi về nước tôi làm chủ, mời gia đình cậu dùng bữa."

An Nham hơi hơi rầu rĩ nói: "Tôi căn bản chưa thông báo gì cho họ đã vụng trộm kết hôn với cậu, cậu nói, liệu ông nội tôi mà biết, có thể mắng tôi hay không?"

"Sợ gì." Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng nắm chặt tay An Nham, "Cứ để bọn họ mắng tôi là được, có tôi gánh vác."

Ngữ khí bao che khuyết điểm rõ ràng của nam nhân khiến đáy lòng An Nham đột nhiên dâng lên một trận ấm áp. Hai người cùng nhau đi về phía trước, An Nham cũng nắm chặt tay Từ Thiếu Khiêm, nhẹ giọng nói: "Kết hôn rồi, bước tiếp theo bình thường là làm cái gì?"

Từ Thiếu Khiêm đáp: "Đương nhiên là hưởng tuần trăng mật."

An Nham cúi đầu làm bộ lơ đãng nói: "À, vậy chúng ta đi hưởng tuần trăng mật đi."

Từ Thiếu Khiêm quay đầu nhìn hắn: "Cậu muốn đi đâu?"

An Nham nghĩ nghĩ, hơi hơi đỏ mặt, nói: "Trước kia tôi từng nghĩ, nếu tương lai có một ngày lấy được vợ tốt, sau tân hôn sẽ đưa đối phương đi Châu Âu hưởng tuần trăng mật… Hay là, chúng ta đi Phần Lan đi, hiện tại đúng lúc là mùa đông, tôi nghe nói cảnh tuyết bên kia khá là đẹp."

Quả nhiên, An Nham từ nhỏ đã thích tuyết, lần này được ngày nghỉ hiếm có, đúng dịp có thể theo hắn đi ngắm tuyết.

Từ Thiếu Khiêm hơi hơi giương môi, nói: "Được, đi Phần Lan đi."

Vì thế hai người lại thu dọn hành lý, tức tốc tiến đến Phần Lan.

An Nham cố ý đặt phòng tình nhân trong một khách sạn có chất lượng khá tốt, lúc hai người đến nơi cũng vừa dịp trời đổ tuyết, đẩy cửa sổ lớn sát đất ra, là có thể trực tiếp thưởng thức cảnh tuyết tráng lệ như thế giới được khắc bằng băng tuyết.

Sau khi dàn xếp ổn thoả, hai người đều mặc áo lông thật dày, ở nơi đất khách quê người căn bản không cần lo lắng bị người nhận ra, An Nham ngay cả sản phẩm thiết yếu khi ra ngoài như kính râm linh tinh đều lược bớt, chỉ quàng một chiếc khăn, đi ra ngoài tìm một bãi tuyết sạch sẽ, liền hưng phấn chạy đến chơi đạp tuyết tạo dấu chân.

Từ Thiếu Khiêm không nhịn được nhớ lại cảnh tượng lần đầu nhìn thấy hắn trước đây, cũng là mùa đông tuyết rơi lớn như vậy, hắn đến An gia làm khách bị gia khoả bướng bỉnh kia ném một quả cầu tuyết vào mặt. Giờ phút này, nhìn tuyết cầu trong tay và tươi cười sáng lạn trên mặt An Nham, đáy lòng Từ Thiếu Khiêm không khỏi tràn ngập dịu dàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!