Chương 47: (Vô Đề)

Tối hôm đó, Từ Thiếu Khiêm lái xe trở về Từ gia, Từ Thiếu Bạch cũng ở nhà, thấy Từ Thiếu Khiêm về, lập tức chào đón, quan tâm hỏi: "Anh, anh về rồi! Nghe chị bảo trên lễ mừng thọ ở An gia hôm nay xảy ra chuyện? Anh thế nào rồi? Không làm sao chứ?"

Từ Thiếu Khiêm vỗ nhè nhẹ bờ vai hắn, thấp giọng nói: "Yên tâm, anh không sao."

Từ Thiếu Bạch mỉm cười nói: "Không sao là tốt rồi. Hộ chiếu cho anh đi Mỹ đã làm xong, khi nào thì đi? Em cũng muốn về Mỹ, chi bằng đi cùng anh luôn?"

Từ Thiếu Khiêm suy nghĩ một chút nói: "Anh còn chưa xác định thời gian, quyết định rồi sẽ nói cho cậu sau." Dừng một chút, ánh mắt nhìn xung quanh phòng khách một lần, nghi hoặc nói: "Tứ thúc đâu?"

Từ Thiếu Bạch nói: "Ba ở thư phòng."

Từ Thiếu Khiêm gật đầu một cái: "Được, anh đi tìm chú ấy."

Thân thế Từ Thiếu Khiêm còn chưa công khai trước mặt người nhà. Trên thực tế, hắn cũng không muốn cho Thiếu Bạch và Từ Uyển biết chân tướng tàn khốc như vậy, chuyện này chỉ có hắn và Từ Tử Chính biết, cũng là bí mật riêng giữa cha con hai người. Trước mặt Thiếu Bạch, hắn vẫn gọi Từ Tử Chính là Tứ thúc như cũ.

Từ Tử Chính cách đây không lâu thân thể đã khỏi hẳn xuất viện, sau khi xuất viện lại lần nữa đảm nhiệm chức vụ chủ tịch của phỉ thuý thế gia, mục đích dĩ nhiên là cho Từ Thiếu Khiêm đủ thời gian xử lý chuyện trong giới giải trí, hai người đã hẹn sau khi đóng xong "Thành Phố Vô Tận", Từ Thiếu Khiêm sẽ chính thức quay về tiếp quản toàn bộ việc làm ăn của Từ gia.

Bên trong thư phòng, Từ Tử Chính đang bật máy tính lên mạng, thấy Từ Thiếu Khiêm đi vào, ngẩng đầu nhìn hắn một cái, ý bảo hắn ngồi xuống, thấp giọng hỏi: "Chuyện ngày hôm nay ta đã nghe nói, con sao rồi?"

"Không sao hết. Mục tiêu của những người đó là An Lạc, đạn cũng không tổn thương đến nơi nguy hiểm, An Lạc bây giờ cũng đã qua cơn nguy hiểm." Từ Thiếu Khiêm đi tới chỗ ngồi đối diện Từ Tử Chính ngồi xuống, giọng nghiêm túc hỏi: "Liên quan đến việc An Lạc bị bắt cóc, hôm nay lại bị người ám sát, người thấy thế nào?"

Từ Tử Chính hơi nhíu mày một chút: "Ta cũng cảm thấy lần này không giống như một vụ bắt cóc đơn giản, ta nghi ngờ An Lạc rất có thể đang nắm giữ bí mật gì đó, đắc tội phải người không dễ trêu vào, cho nên mới bị người ta giết người diệt khẩu."

Từ Thiếu Khiêm cũng cau mày nói: "An Lạc trước khi xảy ra chuyện từng đến tìm con, còn hỏi qua tình hình nhà mình, cậu ấy hỏi con Từ gia còn có người thân nào khác không, con có hơi bận tâm… Chuyện này có thể có liên quan đến người kia hay không?"

"Người kia?" Từ Tử Chính trầm mặc chốc lát, "Con nói là… Từ Tử Minh?"

Từ Thiếu Khiêm gật đầu một cái. Ba chữ này, khiến không khí trong phòng nháy mắt hạ xuống không độ.

Sau một lúc lâu trầm mặc, Từ Tử Chính mới lạnh lùng nói: "Hắn năm đó cướp đi tất cả tiền bạc Từ gia, làm hại Từ gia thiếu chút nữa phá sản, vì trả thù, còn dựng vụ tai nạn giao thông đâm chết mẹ con. Nếu quả thật là gã trở về, ta cũng muốn hỏi gã một câu, món nợ máu này gã định bồi thường như thế nào?" Trong mắt Từ Tử Chính loé lên một tia ngoan độc, cũng rất nhanh bình tĩnh lại, nhìn Từ Thiếu Khiêm nói: "Thiếu Khiêm, chuyện này tạm thời không cần con lo, ta sẽ xử lý"

"Nhưng mà…"

"Ta nhấn mạnh một lần, chuyện này con không cần nhúng tay tới." Từ Tử Chính bình tĩnh nói: "Cảnh sát đang điều tra, ta cũng sẽ tự phái người tra rõ. Nếu như chuyện này thật sự liên quan đến người kia, ta sẽ cho hắn một bài học. Con dù sao cũng là con trai trên danh nghĩa của gã, con là vãn bối, chuyện này con cũng không tiện ra mặt."

"Được rồi." Từ Thiếu Khiêm không thể làm gì khác ngoài gật đầu, "Có tin tức gì nhớ thông báo cho con."

"Ừ." Từ Tử Chính nhìn Từ Thiếu Khiêm nói, "Nghe Thiếu Bạch nói con làm hộ chiếu đi Mỹ? Quyết định xuất ngoại sao?"

Từ Thiếu Khiêm gật đầu một cái, "Con định đến công ty chi nhánh bên New York quan sát một chút, hơn nữa, Thiếu Bạch học bên đó, con cũng tiện chăm sóc nó."

"Con có thể sớm nghĩ thông suốt một chút, dĩ nhiên là chuyện tốt." Từ Tử Chính dừng một chút, "Nhưng An Nham thì sao? Con thích nó nhiều năm như vậy, vì nó bỏ ra nhiều thứ như vậy, thực sự cam tâm cứ buông tay như thế sao?"

Từ Thiếu Khiêm trầm mặc chốc lát, "Con không phải là người dễ dàng buông tay như vậy. Chẳng qua là… An Nham bây giờ rất chán ghét con, con không muốn ép cậu ấy nữa. Tự con… cũng cần thời gian yên tĩnh một chút."

Cái từ ghê tởm này, đối với Từ Thiếu Khiêm mà nói giống như một con dao sắc bén, cường ngạnh đâm nát một tia dịu dàng cuối cùng nơi đáy lòng hắn.

Từ Thiếu Khiêm là người kiêu ngạo như thế, bởi vì thích cậu, bởi vì nhớ cậu, không ngại vạn dặm đường xa mua vé máy bay đến Paris gặp cậu, đổi lấy chính là một câu chê bai ghê tởm của cậu? Đem trái tim nóng bỏng chân thành hai tay dâng lên trước mặt cậu, lại bị cậu chê bai vứt xuống mặt đất, hung hăng giẫm dưới chân, dùng sức đạp tới nát bấy.

Từ Thiếu Khiêm đột nhiên cảm thấy, yên lặng bảo vệ bên cạnh An Nham nhiều năm như vậy, bản thân vô số lần hướng về phía hắn nói "Tôi yêu cậu", cuối cùng cũng chỉ đổi được một câu "Cậu thật khiến tôi cảm thấy ghê tởm"... Thật là buồn cười đến hết thuốc chữa.

Mặc dù như thế, nhưng vẫn là không bỏ được cậu ấy, trong một khắc tiếng súng vang lên kia, trái tim cơ hồ muốn ngừng đập, tựa như phát điên mà tìm cậu ấy trong đám người, thời điểm An gia gặp chuyện không may, không cần hồi đáp mà ở lại bên cạnh cậu ấy, cho cậu ấy một chút khích lệ và an ủi…

Có lúc thậm chí Từ Thiếu Khiêm nghĩ rằng, An Nham đại khái là khắc tinh mệnh định của mình, nếu không, luôn luôn quả quyết dứt khoát như mình tại sao hết lần này đến lần khác ở trước mặt An Nham một lần lại một lần thất bại, nhưng đến giờ vẫn không có cách nào hoàn toàn buông tay.

***

Buổi trả lời phỏng vấn của Từ Thiếu Khiêm dự định mở vào ngày 20 tháng 6, cách hôm đó còn một khoảng thời gian, hắn liền cùng người đại diện Chu Mộc chuẩn bị xong hết thảy tình huống có thể xuất hiện ngày ấy.

Chiều hôm đó, Từ Thiếu Khiêm đang dọn dẹp hành lý trong biệt thự ở khu Nguyệt Hồ, đột nhiên nhận được một tin nhắn gửi đến từ An Nham: "Cậu có thời gian rảnh không? Sang nhà tôi một lúc đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!