Chương 26: (Vô Đề)

Buổi tối, An Nham đang ngồi khoanh chân trên ghế salon cầm điều khiển ti vi vô vị dò kênh, di động của Từ Thiếu Khiêm đột nhiên vang lên. Nhận điện thoại, liền nghe bên tai truyền tới âm thanh của An Lạc: "Thiếu Khiêm, cậu có viết An Nham đi đâu không?"

Từ Thiếu Khiêm nhìn An Nham một cái, cầm điện thoại đi tới ban công, thấp giọng nói: "Biết, sao vậy?"

"Người quản lý của nó tìm nó khắp nơi không thấy, cuối cùng hết cách, gọi điện thoại đến nhà." An Lạc dừng một chút, "Điện thoại di dộng của An Nham một mực tắt máy, ngày hôm qua nó uống say à? Chuyện rốt cuộc là như thế nào?"

Từ Thiếu Khiêm bình tĩnh nói: "Không làm sao hết, di động của cậu ấy bị hỏng, cậu ấy hiện tại đang ở chỗ tôi mà."

An Lạc gật đầu một cái, "Không sao là tốt rồi, cậu bảo nó mau gọi lại cho người đại diện đi."

"Được."

Sau khi cúp điện thoại, Từ Thiếu Khiêm không nhịn được khẽ cau mày, vốn là có thể trực tiếp đưa điện thoại cho An Nham nghe, nhưng Từ Thiếu Khiêm chính là rất không muốn để cho An Nham liên lạc với anh trai hắn.

An Nham đối với người anh trai này có một lòng ỷ lại kỳ quái, nếu như chuyện này để An Lạc biết, nhất định sẽ đem quan hệ vốn là một đống hỗn loạn quậy đến càng thêm hỏng bét.

Bất kể là yêu, là hận, đó cũng là chuyện riêng giữa An Nham và Từ Thiếu Khiêm. Trong chuyện này, Từ Thiếu Khiêm không cho phép bất luận kẻ nào nhúng tay vào, bao gồm cả An Lạc người bạn tốt nhất của hắn, thậm chí là Từ Tử Chính người thân mà hắn tôn kính nhất.

Từ Thiếu Khiêm quay đầu lại tìm di động của An Nham, lắp lại pin, bật điện thoại, lúc này mới vào phòng khách đưa di động cho An Nham, thấp giọng nói: "Gọi điện thoại cho Thường Lâm, anh ta có việc tìm cậu."

An Nham sửng sốt một chút, đột nhiên không kịp phản ứng mình đã ở chỗ này với Từ Thiếu Khiêm suốt ba ngày, ngày thứ nhất sau khi uống rượu say dưới trạng thái vô ý thức bị hắn bá vươn ngạnh thượng cung, ngày thứ hai lại làm cả ngày để "ôn lại kích tình", sau đó phát sốt, nằm nhà dưỡng bệnh. Ba ngày ngắn ngủn thoáng cái đã qua, đối với An Nham mà nói, giống như một cơn ác mộng không cách nào quên được.

Nhìn Từ Thiếu Khiêm vẻ mặt bình tĩnh trước mặt, An Nham không thể nào tưởng tượng được hắn chính là thằng nhóc đã lớn lên cùng mình.

Trầm mặc hồi lâu, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt bìn tĩnh của Từ Thiếu Khiêm, An Nham không thể làm gì khác hơn là nhịn xuống xung động muốn dốc toàn lực tẩn cho hắn một quyền, nhận lấy điện thoại di động từ trong tay hắn, bấm số điện thoại của Thường Lâm.

Điện thoại vừa kết nối, đã nghe bên tai truyền đến thanh âm gầm thét của Thường Lâm: "An Nham! Ông trời của tôi! Tôi còn tưởng cậu bị người bắt cóc rồi! Điện thoại không gọi được, gửi tin nhắn không trả lời, người cũng tìm không thấy, cậu rốt cục ở đâu vậy?"

An Nham vội vàng cười khan nói: "Khụ, bớt giận bớt giận! Tôi đang ở nhà đây… Ách… Điện thoại di động của tôi bị hỏng."

Thường Lâm: "…"

An Nham nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Gọi cho tôi có việc gì?"

Thường Lâm bất đắc dĩ nói: "Ngày mai có hẹn với nhiếp ảnh gia, quảng cáo cậu nhận trước đó cũng sắp bắt đầu quay ngay rồi, cậu quên à?"

"Không quên! Tôi nhớ mà!"

An Nham mặt dày tươi cười lấy lòng người đại diện, "Khổ cho anh rồi, Tiểu Lâm, 8 giờ sáng sớm ngày mai bảo tài xế tới đón tôi nhé, quay xong quảng cáo tôi lại mời mấy anh đi ăn một bữa."

Sau khi cúp điện thoại, An Nham lập tức thu hồi nụ cười, quay đầu lại nhìn về phía Từ Thiếu Khiêm, có chút không nhịn được nói: "Từ Thiếu Khiêm, cậu có phải nên về rồi hay không?"

Từ Thiếu Khiêm trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Cậu nhận quảng cáo gì?"

An Nham nói: "Hàng thời trang vest IMPERIAL, bọn họ mời tôi làm người đại diện phát ngôn."

Trả lời xong mới đột nhiên kịp phản ứng mình cư nhiên vô thức trả lời câu hỏi của hắn, An Nham nhất thời sắc mặt cứng ngắc nói: "Cậu còn ở lại chỗ này làm gì? Đây là nhà tôi! Thật chẳng lẽ muốn tôi báo cảnh sát cậu mới bằng lòng rời đi?"

An Nham cũng bất đắc dĩ, hắn cũng nghĩ đến việc trực tiếp không để ý tới Từ Thiếu Khiêm đi về nhà mình. Nhưng mà, lấy sức quan sát của anh trai An Lạc, mình bây giờ về nhà anh ấy nhất định sẽ phát hiện sự thực "em trai bị người cường bạo", lỡ như không cẩn thận để ông nội biết, nói không chừng ngày mai thôi sẽ phái người trực tiếp ám sát Từ Thiếu Khiêm.

An Nham mặc dù sau khi bị Từ Thiếu Khiêm đối đãi như vậy vô cùng tức giận, nhưng hắn tạm thời còn chưa muốn mở rộng mâu thuẫn đến mức độ không thể vãn hồi. Ngày hôm qua dưới tình huống cực độ thống khổ không qua suy tính đã nhờ anh trai giúp đỡ, sau khi tỉnh táo lại, tự trong lòng An Nham thực ra cũng không muốn cho người trong An gia biết chuyện này,

Chuyện như vậy cũng chẳng quang vinh gì, ngay cả người nhà cũng không dễ nói ra. Nếu như người nhà biết hắn cư nhiên bị một người đàn ông… bọn họ sẽ nhìn hắn như thế nào đây? An Nham đặc biệt sợ phải nhìn đến ánh mắt "đồng tính" của anh trai và ông nội.

Cho nên, dù có khó khăn hơn nữa, hắn cũng muốn cắn răng tiếp tục chống đỡ.

Hắn chỉ muốn an tĩnh ở lại trong biệt thự của mình, coi như cái gì cũng chưa phát sinh, tự mình len lén dưỡng thương.

Nhưng hết lần này tới lần khác tên khốn Từ Thiếu Khiêm này bám dính nơi đây không chịu đi…

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!