Chương 25: (Vô Đề)

An Nham ngủ một giấc liền mạch hơn hai mươi tiếng đồng hồ. Sợ bệnh tình của hắn nặng thêm, Từ Thiếu Khiêm nửa bước không rời canh giữ bên cạnh giường, dùng nước lạnh thắm ướt khăn bông đắp lên trên trán hắn, đổi một lần lại một lần, cho đến lúc rạng sáng, nhiệt độ của An Nham rốt cục mới hạ dần.

Từ Thiếu Khiêm bận rộn nguyên một đêm, chờ nhiệt độ An Nham khôi phục bình thường mới yên lòng, trèo lên giường nhẹ nhàng ôm An Nham chuẩn bị ngủ.

Còn chưa ngủ được, đột nhiên nghe thấy An Nham nhẹ giọng gọi: "Thiếu Khiêm…"

Từ Thiếu Khiêm sau lưng cứng đờ, vội vàng nắm chặt tay An Nham, thấp giọng hỏi: "Tôi đây, sao rồi?"

Còn tưởng rằng bệnh tình An Nham lại có biến hoá, khẩn trương bật đèn bàn đầu giường lên, lại phát hiện An Nham căn bản cũng chưa tỉnh ngủ, hắn vẫn nhắm mắt thật chặt như cũ, cũng không biết nằm mơ thấy gì trong mộng mà chân mày không thoải mái nhẹ nhàng nhíu lại, khoé miệng còn vô ý thức nhẹ giọng kêu: "Thiếu Khiêm… chúng ta… ước định…"

Từ Thiếu Khiêm sửng sốt một chút, nhất thời chợt hiểu ra.

Thì ra là An Nham cư nhiên mơ thấy cảnh tượng thời còn trẻ kia.

Ước định… Đúng vậy, giữa hắn và An Nham đã từng có một ước định.

Năm ấy hắn đã lên đại học năm thứ ba, mà An Nham đúp lớp hai lần thì vừa mới kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học, ba đứa con của An gia thi tốt nghiệp trung học cùng năm, cuối cùng An Trạch đến vùng khác, An Mạch quyết định ra nước ngoài, An Nham chỉ có thể đăng ký vào một trường học kém cỏi trong vùng, ba hắn đi đưa An Trạch, ông nội đi tiễn An Mạch, mẹ khi ấy đúng lúc không có trong nước, cho nên không có ai đưa hắn đi.

Từ Thiếu Khiêm thấy hắn một thân một mình lặng lẽ dọn dẹp hành lý, đau lòng không chịu được, liền chủ động chạy đến trường học theo hắn.

Buổi chiều hôm đó, Từ Thiếu Khiêm khăng khăng đưa An Nham đến ký túc xá, thậm chí còn chu đáo giúp hắn sắp xếp hành lý, trải giường, quét phòng, bạn cùng phòng của hắn hâm mộ nói: "An Nham, anh cậu thật tốt với cậu a!"

An Nham ngượng ngùng cười cười, hơi đỏ mặt nói: "Cậu ấy không phải anh tôi, cạu ấy là bạn tốt nhất của anh trai tôi."

Từ Thiếu Khiêm bởi vì từ ngữ hình dung "bạn của anh trai" mà buồn bực không ngớt.

Cũng may An Nham sau đó lương tâm trỗi dậy, mời hắn đến quán ăn Tứ Xuyên phía sau trường học ăn một bữa no nê, An Nham vừa ăn thịt bò bị cay đến xé lưỡi, vừa vẫn còn thật cao hứng nói, trường học mặc dù không tốt tí nào, nhưng phố quà vặt gần đó lại rất tốt a, đủ loại quà vặt rất nhiều thứ đều chưa ăn bao giờ.

Từ Thiếu Khiêm nhìn điệu bộ vui vẻ của hắn, đáy long fkhông nhịn được một trận mềm mại.

Hắn biết trường học của An Nham rất be bét, hắn tự mình đưa An Nham đi, hơn nữa cùng An Nham ra ước định không thiết thực "trong tám năm giành được vai nam chính xuất sắc nhất" như vậy, chẳng qua là muốn cho An Nham đang tâm tình hụt hẫng một chút khích lệ mà thôi. Không ngờ, An Nham cư nhiên coi ước định này thành thật, hơn nữa vô cùng cố gắng khắc khổ, trong bảy năm đầu sau ước định, làn đầu đóng phim đã lấy được giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất.

Đã qua lâu như vậy, không ngờ rằng cái ước định kia, cậu ấy vẫn còn nhớ rõ.

Nghe An Nham trong giấc ngủ vô ý thức nhẹ giọng gọi Thiếu Khiêm, nhớ tới ánh mắt đỏ bừng tức giận tổn thương nhìn mình chằm chằm của hắn hôm nay,.. trong lòng Từ Thiếu Khiêm không nhịn được một đợt chua xót.

Nếu như không yêu cậu thì thật tốt biết bao? Như vậy chúng ta sẽ là bằng hữu tốt nhất, anh em tốt nhất, chúng ta có thể sóng vai cùng nhau cố gắng, vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội nhau.

Nhưng mà, Từ Thiếu Khiêm đối với An Nham, đã sớm không phải là tình bằng hữu hay nghĩa huynh đệ nữa, hắn không có cách nào giống như bạn bè vì cậu tìm được nữ sinh yêu thích mà vui vẻ, hắn thậm chí không cách nào dễ dàng tha thứ cậu động tâm với bất kì người nào.

Ý muốn độc chiếm mà hắn dành cho cậu mãnh liệt đến mình cũng không sao khống chế. Hắn chỉ muốn giữ cậu lại bên người, bất kể là bằng cách nào. Dù là dùng con dao hai lưỡi hung hăng tổn thương lẫn nhau, cũng tốt hơn trơ mắt nhìn cậu hạnh phúc mỹ mãn với một người khác…

Thật ra thì… hắn là một người rất nhỏ nhen, trong lòng của hắn chỉ chứa được một mình cậu.

Từ Thiếu Khiêm nhìn An Nham đang ngủ mê mệt, tâm tình phức tạp tắt đèn bàn đi, nhẹ nhàng thắt chặt vòng tay ôm An Nham thật chặt, động tác kia rất cẩn thận như thể hắn ôm trong ngực chính là bảo bối tối trân quý trong cuộc đời hắn.

***

Đại khái vì ngã bệnh, một giấc này An Nham ngủ đặc biệt trầm, khi tỉnh lại đã là chiều hôm sau. Mở mắt, trước mặt chính là một vùng da màu lúa mạch khoẻ mạnh, lồng ngực rộng rãi có cơ thịt rõ ràng là hấp dẫn đặc trưng chỉ thuộc về đàn ông trưởng thành, mặt An Nham dính vào ngực đối phương, thậm chí có thể cảm nhận được tiết tấu tim đập hữu lực trong lồng ngực của hắn.

Tay Từ Thiếu Khiêm đang vắt trên hông An Nham, bày ra một tư thế rất thoải mái, để An Nham tựa vào lồng ngực hắn ngủ ngon.

Xảy ra chuyện như vậy, rõ ràng hẳn phải ghét hắn, thống hận hắn, chán ghét hắn, thậm chí hận không được một đao chém chết hắn mới đúng. Nhưng mà, sau một trận bệnh nặng, một khắc kia khi tỉnh lại trong lồng ngực dịu dàng của hắn, An Nham cư nhiên cảm thấy… cũng không đáng ghét như vậy.

Bị ý nghĩ đó làm giật mình, An Nham lập tức tránh thoát khỏi ngực hắn, thời điểm ngồi dậy động tác quá mức dùng sức, dây chuyền phỉ thuý trên cổ vướng vào một góc áo ngủ. An Nham nhìn thấy sợi dây chuyền kia, nhớ ra đó là Từ Thiếu Khiêm đưa, nhất thời giống như con mèo bị đạp đến chân đau, đưa tay giật lấy sợi dây chuyền giơ tay định ném, lại bị Từ Thiếu Khiêm bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đột nhiên ấn lại xuống giường.

"Cậu dám?" Từ Thiếu Khiêm hạ thấp giọng, ánh mắt thâm thuý thẳng tắp nhìn chằm chằm An Nham..

"…" An Nham không khỏi bị cơn tức của hắn làm giật mình, cánh tay nâng lên bị Từ Thiếu Khiêm mạnh mẽ đè lại xuống giường, dây chuyền trong tay muốn ném cũng không ném được, An Nham nhất thời thẹn quá hoá giận, hung tợn nhìn chằm chằm Từ Thiếu Khiêm nói, "Ta không muốn đấy thì sao?? Đồ ngươi đưa ta nhìn thấy liền phiền lòng!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!