Tiếu Nhượng đang trong phòng khách sửa sang lại hòm thuốc anh mang tới, thấy Từ Thiếu Khiêm sắc mặt âm trầm bước ra khỏi cửa, không nhịn được mở miệng hỏi: "Sao rồi? Dỗ dành thất bại?"
Từ Thiếu Khiêm liếc mắt nhìn về phía phòng ngủ, thấp giọng nói: "Cậu ấy không muốn gặp tôi."
Nhớ lại hình ảnh An Nham tức giận chỉ vào Từ Thiếu Khiêm bảo hắn cút, Tiếu Nhượng nhịn không được sờ sờ mũi, nói: "Vị này nhà cậu, khi tức giận lên, tính khí hình như có chút nóng nảy."
Từ Thiếu Khiêm trầm mặc không nói. Hắn cho đến nay cũng chưa từng gặp qua dáng vẻ nổi trận lôi đình của An Nham giống như hôm nay, tính tình lạc quan sáng sủa của An Nham, rất ít khi tức giận đến vậy, trước kia gặp phải chuyện không theo ý muốn, hắn cũng chỉ cười một tiếng đại khái là thật sự bị chọc tức, cho nên mới trực tiếp xù lông. Cái dáng vẻ xù lông này, chả khác gì mèo bị dẫm phải đuôi, gặp người trực tiếp cắn, muốn vuốt lông cũng không thể nào xuống tay.
"Tôi mới vừa rồi đại khái cũng nhìn được một chút tình huống của cậu ấy, bị thương cũng không nặng." Tiếu Nhượng từ trong hòm thuốc lấy ra mấy hộp thuốc đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Từ Thiếu Khiêm, "Đây là thuốc giảm nhiệt độ và thuốc tiêu viêm, một lần hai viên, một ngày ba lần. Cái này là hộp thuốc mỡ dùng bên ngoài, trực tiếp bôi lên miệng vết thương, mỗi ngày bôi một lần, tự cậu giải quyết đi."
Từ Thiếu Khiêm nhận lấy hộp thuốc, "Cảm ơn."
"Vậy tôi đi trước." Tiếu Nhượng xoay người đi ra cửa, Từ Thiếu Khiêm đưa anh đến cửa, Tiếu Nhượng đột nhiên quay đầu lại hỏi: "Đúng rồi, mới vừa rồi ở cổng tiểu khu bọn họ không cho tôi vào, vừa nhận được điện thoại của cậu đã để tôi vào, vậy tiểu khu này..."
Từ Thiếu Khiêm nói: "Tôi cùng mấy người bạn hợp tác đầu tư, công ty tạm thời đứng tên tôi, tôi có 51% cổ phần."
"Ồ, không ngờ cậu lại cảm thấy hứng thú với cái này." Tiếu Nhượng trầm mặc một chút, "Cữu cữu có biết không?"
"Tôi không có ý định gạt Tứ thúc, nếu ông ấy muốn tra, chắc chắn rất dễ tra ra."
Tiếu Nhượng gật đầu một cái, chỉ chỉ phòng ngủ đang đóng cửa, "Thế... vị trong phòng kia thì sao?"
Nhìn ra được, Từ Thiếu Khiêm vô cùng để ý người đàn ông trong phòng kia, nếu như Từ Tử Chính không biết chuyện này, lấy tính tình của Từ Tử Chính, sau khi biết chuyện đi diệt người kia để Từ Thiếu Khiêm hết hy vọng là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Từ Thiếu Khiêm trầm mặc trong chốc lát, thấp giọng nói: "Chuyện giữa tôi với cậu ấy, Tứ thúc bên kia, đã sớm thăm hỏi rồi." Dừng một chút, còn nói, "Tứ thúc sẽ không động tới cậu ấy, tôi cũng sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương cậu ấy."
"Xem ra cậu là nghiêm túc?"
"Dĩ nhiên."
Tiếu Nhượng cúi đầu trầm tư trong chốc lát, rồi mới bình tĩnh nói: "Mặc dù tôi không biết giữa các cậu xảy ra chuyện gì, nhưng mà, tôi nhận thấy được, ngày hôm qua cậu cưỡng bức cậu ấy, vết thương trên người cậu ấy tuy không nghiêm trọng lắm, nhưng trong lòng không nhất định cũng thế."
"Tôi là pháp y, thường thấy đủ loại thủ đoạn phạm tội, cực kỳ ghét bạo lực. Ký ức bị cường bạo, dù cho đối với bất cứ người nào mà nói, đều là một loại sỉ nhục khắc sâu nhất, có vài người thậm chí sẽ vì vậy mà sinh ra bóng ma trong lòng."
"Cậu ấy bây giờ không muốn gặp cậu, đuổi cậu đi, đấy là phản ứng bình thường nhất, không cầm dao giết cậu đã coi như là khách khí lắm rồi. Nếu như cậu thật sự thương yêu cậu ấy, vậy thì..."
"Tôi biết." Từ Thiếu Khiêm thấp giọng cắt đứt anh, "Chuyện như vậy, sẽ không bao giờ phát sinh lần thứ hai nữa."
Tiếu Nhượng vỗ vỗ bả vai Từ Thiếu Khiêm, "Chúc cậu may mắn."
Chờ Tiếu Nhượng đi rồi, Từ Thiếu Khiêm mới trở về phòng ngủ, An Nham đã nằm lại xuống giường, nhắm mắt lại thật chặt.
Sốt cao khiến tinh thần hắn mỏi mệt, mới vừa rồi cậy mạnh chống một hơi hung hắn mắng Từ Thiếu Khiêm một trận, bây giờ đã hao hết năng lượng cơ thể, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, đầu nóng đến gần như muốn bốc cháy, cả người lại lạnh tựa như muốn đóng băng, cảm giác lúc lạnh lúc nóng vô cùng khó chịu, trên người vừa đau xót lại vừa mềm oặt, thậm chí ngay cả sức lực giơ ngón tay cũng không có.
Từ Thiếu Khiêm đi tới ngồi xuống mép giường, đưa tay nhẹ nhàng thử nhiệt độ An Nham một chút, sau đó đem thuốc cùng nước ấm đặt ở đầu giường, đưa tay đỡ An Nham dậy, thấp giọng nói: "Nào, uống thuốc."
An Nham mở mắt, nhìn Từ Thiếu Khiêm một cái, cứng đờ nghiêng đầu sang chỗ khắc, lạnh mặt nói: "Ngươi sao còn chưa cút?"
Một từ "cút" này khiến trái tim Từ Thiếu Khiêm bỗng nhiên đau xót, hai người cứ giằng co như vậy, ngực từng đợt nghẹt tức, tựa hồ ngay cả không khí trong phòng cũng tan ra.
Qua hồi lâu, thấy An Nham trước sau vẫn nghiêng đầu qua chỗ khác không để ý đến mình, nhưng cái trán bởi vì sốt cao mà không ngừng toát mồ hôi lạnh, Từ Thiếu Khiêm nhíu mày một cái, dứt khoát uống một ngụm nước ấm, đưa ngón tay ra nắm lấy cằm An Nham, dừng sức kéo mặt hắn lại, nhắm ngay bờ môi hắn đè xuống.
"Ư ư... ư......"
An Nham đưa tay ra liều mạng đánh vào lưng Từ Thiếu Khiêm, đáng tiếc hắn vốn bệnh nặng toàn thân vô lực, căn bản đẩy không ra được nam nhân đang đè nặng trên người mình. Mặt lưỡi bị Từ Thiếu Khiêm nhẹ nhàng ngăn chặn, dòng nước ấm áp chậm rãi tràn vào cổ họng, kỹ xảo mớm nước cửa Từ Thiếu Khiêm không gì sánh được, trực tiếp đè An Nham xuống cường mớm, cư nhiên không làm hắn bị sặc.
Chờ An Nham bị buộc uống hết nước xong, Từ Thiếu Khiêm mới lui khỏi miệng hắn, còn tiện thể lè lưỡi, nhẹ nhàng liếm khô giọt nước còn lưu lại bên mép An Nham.
An Nham tức giận nhìn hắn chằm chằm, đôi môi giận đến hơi phát run, nghiến răng nghiến lợi quát: "Từ, Thiếu, Khiêm!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!