Chương 19: (Vô Đề)

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, lúc ăn xong đã là quá 10 giờ tối, Từ Thiếu Khiêm lái xe đưa An Nham về nhà, kết quả giữa đường đột nhiên gặp phải ách tắc giao thông, bởi vì trời đổ bão tuyết, đoạn đường trước mặt xảy ra tai nạn xe cộ, cả con đường bị cảnh sát giao thông phong toả, xe nhất định phải đổi hướng đi đường vòng.

An gia và Từ gia ở hai khu vực khác nhau trong thành phố, quãng đường cách nhau khá xa. Đổi đường đi hướng khác, khoảng cách đến Từ gia ngược lại rất gần, còn muốn đến An gia thì lại phải lượn vòng lộ trình rất xa.

Từ Thiếu Khiêm liếc nhìn xe cộ ách tắc ngoài cửa sổ, nhịn không được cau mày nói: "Đường xá trước mặt không tốt lắm, chi bằng đến nhà tôi cho gần đi, từ đây về nhà cậu còn phải lượn quanh hơn nửa thành phố."

An Nham nhìn tuyết càng rơi càng lớn ngoài cửa sổ, suy nghĩ một chút nói: "Được, vậy để tôi gọi điện thoại về nhà." Vừa nói xong đã kết nối với điện thoại nhà, nhấc máy chính là An Lạc, An Nham cười hì hì giải thích đơn giản tình huống cho anh trai: "Anh à, đang bị tắc đường đây, tuyết rơi siêu lớn, tối nay em không về nhà được, đến nhà Thiếu Khiêm qua đêm."

Nghe em trai muốn đến nhà bạn tốt, An Lạc cũng liền không nói nhiều nữa, thấp giọng dặn dò: "Được rồi, chú ý an toàn, sáng mai anh đến đón cậu."

Sau khi đổi đường, xe nhanh chóng lái đến Từ gia, Từ Thiếu Khiêm đỗ xe trong gara xong, đưa An Nham đến cửa nhà, mở cửa tìm cho hắn một đôi dép mới. An Nham mới vừa thay xong giày, liền nghe bên tai vang lên một giọng ôn hoà: "Anh, anh về rồi?" Thiếu niên mặc áo ngủ vóc người thon gầy, ánh mắt đăm chiêu quét qua An Nham một cái, hỏi: "Vị này là?"

Từ Thiếu Khiêm giới thiệu sơ lược: "Đây là An Nham." Sau đó quay qua An Nham nói, "Em trai tôi, Thiếu Bạch."

An Nham nhìn thiếu niên có mấy phần tương tự với Từ Thiếu Khiêm, lại càng có vẻ tú văn thanh tú hơn, chủ động vươn tay ra, cười híp mắt nói: "Xin chào, Thiếu Bạch, nhiều năm không gặp, đã lớn như vậy rồi."

Từ Thiếu Bạch nhìn An Nham một cái, nhàn nhạt nói: "Đã lâu không gặp." Sau đó liền xoay người tự nhiên đi ra ngoài.

"…" Tay An Nham vẫn còn giơ giữa không trung, có chút lúng túng khi bị lạnh nhạt.

Thật ra thì hắn chỉ mới gặp Từ Thiếu Bạch mấy lần khi còn rất nhỏ, chỉ nhớ Từ Thiếu Bạch là một đứa trẻ an tĩnh rất biết điều, luôn một mình lặng lẽ trốn trong góc phòng đọc sách, bộ dáng bởi vì bị bệnh mà tái nhợt gầy yếu, ngay cả An Nham luôn luôn nghịch ngợm cũng ngại bắt nạt hắn. Sau đó nghe nói cậu ta xuất ngoại, 14 tuổi tốt nghiệp cấp trung học cơ sở đã bị Từ Tử Chính đưa sang nước ngoài học tập.

Đã nhiều năm không gặp, Từ Thiếu Bạch ngược lại cao lớn không ít, thậm chí còn cao hơn An Nham một chút xíu, đại khái là do bệnh tật, làn da Từ Thiếu Bạch có chút tái nhợt bệnh trạng, ánh mắt nhìn người khác cũng có một loại lãnh mạc kỳ quái. An Nham đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của cậu ta, đáy lòng đột nhiên có chút không được tự nhiên, cái loại ánh mắt đó… tựa như con mèo đứng ở ven đường giữa đêm tối vậy, một đôi mắt lãnh lãnh đạm đạm, không chút độ ấm.

An Nham cứng ngắc rút tay về, lúng túng sờ sờ mũi.

Từ Thiếu Khiêm mới vừa rồi xoay người đi treo y phục, cũng không phát hiện màn chào hỏi không mấy vui vẻ giữa An Nham và em trai. Quay đầy lại, thấy An Nham đang quẹt mũi cười khan, lại thấy bóng lưng lạnh lùng xoay người rời đi của em trai, trong bụng lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Từ Thiếu Khiêm xoay người đi tới bên cạnh An Nham, đưa cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm ôm vai An Nham, thấp giọng an ủi: "Em trai tôi tính cách có chút đơn độc, không thích nói chuyện với người khác, cậu đừng để ý."

Không nghĩ tới, bất quá chỉ là một ánh mắt đơn giản, hắn đã lập tức hiểu suy nghĩ trong nội tâm mình.

Tâm ý tương thông như vậy, khiến trái tim An Nham cảm thấy đặc biệt ấm áp.

Được bạn như thế, anh còn cầu gì?

Quay đầu nhìn lên ánh mắt ân cần của Từ Thiếu Khiêm, An Nham không khỏi mỉm cười nói: "Không sao, tôi và Thiếu Bạch đã hơn mười năm không gặp, cậu ấy không muốn nói chuyện với tôi cũng rất bình thường." Cá tính An Nham vốn sáng sủa, loại chuyện nhỏ nhặt bị Từ Thiếu Bạch lạnh nhạt này căn bản cũng sẽ không để ở trong lòng, đi theo Từ Thiếu Khiêm vào trong nhà, ánh mắt nhanh chóng quét một vòng trong nhà, nhỏ giọng hỏi: "Tứ thúc cậu đâu?

Không có nhà à?"

Vừa dứt lời, liền nghe trong phòng khách vang lên một âm thanh lạnh lùng, "Có nhà."

Sau lưng An Nham bỗng nhiên lạnh lẽo, lập tức quay đầu nhìn về phía âm thanh truyền tới, thấy Từ Tứ thúc đang ngồi trên ghế salon trong góc xem TV, An Nham vội vàng hướng Từ Tử Chính trưng lên một nụ cười vô cùng rực rỡ, ngoan ngoãn gọi: "Từ thúc thúc."

"Ừ." Từ Tử Chính nhìn An Nham một cái, ánh mắt dừng lại trên khối phỉ thuý trước ngực hắn một giây, sau đó nhìn về phía Từ Thiếu Khiêm.

Từ Thiếu Khiêm vội vàng khoát tay áo một cái, ý bảo không phải là mình mang con dâu đến gặp gia trưởng. Từ Tử Chính liền không hỏi nhiều nữa, đứng dậy khỏi sofa, thấp giọng nói: "Chú đi xem Thiếu Bạch một chút, hai đứa cứ tự nhiên."

Cho đến khi bóng lưng của hắn biến mất ở cửa thang lầu, An Nham lúc này mới thở phào một hơi.

Ở An gia, hắn sợ nhất An Quang Diệu, ở Từ gia, hắn sợ nhất chính là Từ Tử Chính.

Nhớ khi còn bé có một lần Từ Tử Chính tới An gia làm khách.

An Nham lén núp phía sau đại thụ ngắm nhìn, ánh mắt lạnh lẽo của Từ Tử Chính lướt qua đại thụ, sau đó đi tới phía sau cây, nhéo lỗ tai An Nham kéo hắn đến trước mặt.

An Nham đau đến nước mắt ròng ròng, Từ Tử Chính hoàn toàn không để tâm hắn uỷ khuất, vừa dùng sức vặn lỗ tai hắn vừa thấp giọng hỏi: "Tiểu An Nham, chính là mi lúc nào cũng bắt nạt Thiếu Khiêm nhà ta, đúng không?"

An Nham bị doạ sợ đến nỗi vừa thoát khỏi tay hắn, vội vàng hoá thành làn khói chạy mất tăm mất dạng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!