Phòng khách An gia.
An Quang Diệu vốn đang xem kinh kịch trên kênh ca nhạc, lúc gần đến tám giờ, ông đột nhiên làm bộ như không có việc gì xảy ra, cầm điều khiển TV lên tuỳ tiện chuyển kênh, chuyển đi chuyển lại, liền không tránh khỏi chuyển đến kênh giải trí thành phố Tây Lâm, trong ti vi đang trực tiếp phát sóng chương trình talkshow Ánh sao sáng chói dành cho minh tinh.
An Quang Diệu để điều khiển TV xuống, ho khan một tiếng, làm bộ bình tĩnh nói: "Khụ… Ông xem cái này một chút."
An Lạc biết tính khí không được tự nhiên của lão gia tử, trên mặt làm như không có chuyện gì, chứ trong lòng thực ra lo lắng muốn chết, ông đặc biệt đổi đến xem tiết mục trên kênh giải trí, hiển nhiên là sợ An Nham bị người dẫn chương trình gây khó dễ. Nghe vấn đề của ngày càng trở nên kỳ quái trên truyềnh hình của MC, An Lạc không khỏi nhíu mày một cái, thả tập tài liệu trên tay xuống, xoau người ngồi xuống ghế salon cùng xem đài với ông nội.
An Quang Diệu một mực mặt không đổi nhìn chằm chằm màn hình, như hận không thể đem TV khoét ra một lỗ.
Cho đến khi An Nham mỉm cười nói: "Có thể có được những người thân như vậy, là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời An Nham tôi. Tôi cũng giống như các bạn, vì người nhà mình mà kiêu ngạo."
Hiện trường nhất thời phát ra một tràng vỗ tay kịch liệt, An Quang Diệu giơ tay lên làm bộ lơ đãng xoa xoa mắt, lại quay đầu nhìn TV nói: "Thằng nhóc này từ khi nào biết ăn nói như vậy? Có phải là nhờ người đại diện chuẩn bị sẵn kịch bản đúng không?"
An Lạc nói: "Chắc không phải đâu, tài ăn nói của An Nham vẫn luôn rất tốt."
An Quang Diệu trầm mặc một hồi, lại không nhịn được nói: "Khụ, không ngờ rằng, thằng nhóc này lên TV xem ra cũng tàm tạm, hôm nay mặc bộ quần áo này, có thể thuận mắt hơn nhiều so với bình thường."
Nhìn cậu em trai trong TV đang bày ra khuôn mặt tươi cười giả vờ vô tội, An Lạc cũng không nhịn được mỉm cười một cái, quay đầu lại nhìn An Quang Diệu nói: "Ông nội, cháu cảm thấy… ngài đôi lúc quá hà khắc với An Nham, tính cách của nó chính là như vậy, từ nhỏ đã rất hoạt bát, rất ham chơi, ông không nên ép nó nghiêm túc đứng đắn, vâỵ thì không còn giống An Nham nữa rồi."
An Quang Diệu trầm mặc chốc lát, mới khẽ thở dài, nói: "Ông biết thằng em này của cháu bản tính không xấu, nhưng nó từ nhỏ đã nghịch ngợm hỗn đản, cha mẹ nó lại bao bọc nó như vậy, nếu ông cũng cưng chiều nó, nó tuyệt đối sẽ không biết trời cao đất dày, gây ra đại hoạ không cách nào vãn hồi."
An Lạc suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: "Cũng đúng."
***
Cùng lúc đó, trong phòng ngủ Từ gia.
Từ Thiếu Khiêm ngồi trước bàn, mở trang web TV xem video truyền hình trực tiếp.
Tạo hình hôm nay của An Nham rất đẹp, quần dài màu cà phê phối hợp với áo lông trắng thuần đơn giản mà thoải mái, toàn thân cao thấp không đeo thêm bất kỳ trang sức nào, trên mặt cũng là một lớp trang điểm nhàn nhạt, nhìn qua vô cùng tự nhiên.
Hắn vốn dung mạo xuất chúng, bình thường ăn mặc đã đẹp trai rực rỡ không gì kiềm được, hôm nay đại khái là vì hiệu quả chương trình, tạo hình còn thể hiện ra một ít lực hấp dẫn, quần dài, áo lông, đơn giản, ngay cả tóc cũng rất mềm mại, giống như trang phục mát mẻ của thằng nhóc lớn nhà bên vậy, khiến người ta nhịn không được muốn hung hăng ôm vào trong ngực giày xéo một phen… Nhất là khi hắn hướng đến ống kính nở nụ cười, trình độ mê người liền thằng thắp tăng vọt.
Bị người dẫn chương trình hỏi đủ loại vấn đề móc ngoáy, An Nham thế nhưng trước sau vẫn cười híp mắt, một chút lúng túng hay khó chịu cũng không có, hơn nữa khi hắn nói "Cảm ơn Từ Thiếu Khiêm", nhìn nụ cười được phóng đại trong TV, trong lòng Từ Thiếu Khiêm không khỏi dâng lên một trận ấm áp.
Mặc dù bình thường rất phách lối thiếu đánh nhưng đến thời khắc mấu chốt, An Nham đúng là rất biết ăn nói.
"Giải thưởng này có phải nhờ Từ Thiếu Khiêm anh mới có được hay không?"
"Đúng vâỵ, sự trợ giúp của Thiếu Khiêm đối với tôi khá là nhhiều."
"Cha mẹ anh có phải rất có tiền hay không?
"Không sai a, công việc của cha mẹ tôi không giống với công việc của những người khác."
"Anh có cảm thấy mình cùng những người sinh ra trong gia đình bình thường có khác biệt gì không?"
"Không có gì khác biệt cả, tôi cũng giống như các bạn, vì người nhà mình mà kiêu ngạo."
"...…"
Cách thức trả lời "Cô mắng tôi tôi liền thừa nhận", "Cô nói cái gì thì là cái đó" này của An Nham khiến cho tất cả công kích của người dẫn chương trình gần như trực tiếp đập vào gối bông.
An Nham trả lời rất xảo diệu, không có bất kỳ người nào có thể lựa chọn xuất thân, thân tình cốt nhục, vốn là thứ khó có thể phân chia nhất trong cuộc sống, bất kể cha mẹ bạn có địa vị gì, công việc như thế nào, đối với con cái mà nói, cha mẹ chính là cha mẹ, giữa cha mẹ bạn và cha mẹ tôi, về bản chất là không có gì khác nhau.
Nếu nói bất đồng, chẳng qua là do những kẻ có lòng ghen ăn tức ở kia cố ý phóng đại mà thôi.
An Nham tựa hồ có một loại khí chất kỳ lạ, chỉ cần là nơi có hắn, không khí chung quy đều sẽ trở nên thoải mái vui vẻ, trong bầu không khí thoải mái không mà giải thích nơi này, Ánh sao sáng chói có tỷ số người xem cực cao cuối cùng cũng đi đến kết thúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!