"Một số người có đôi mắt có thể thay đổi màu sắc. Mặc dù hiện tượng này chưa được nghiên cứu sâu, nhưng tất cả các nhà khoa học vẫn đồng ý rằng đây không phải là căn bệnh mà là một tính đặc thù duy nhất mà chỉ có một vài người có."
Ngọc Huyền dịch – Theo Brightside
***
- Báo cáo anh, em mới dụ được đám này to khỏe lắm ạ!
- Được quá! Gọi chúng nó vào đây tao xem nào!
Tên cầm đầu nghe đám dưới quyền báo tin thì vui mừng lắm. Dạo này đường dây thiếu người trầm trọng, con mẹ Ánh thì bắt đầu này sinh nghi ngờ với hắn, co bóp tiền chi lại. Rõ ràng chính nó là người muốn trêu trọc Trịnh Gia Ái Lạp, đứa nào hắn cử đi dây vào con bé đấy xong cũng muốn lui khỏi đường dây.
Một số thành viên cốt cán của đường dây bỗng nhiên lặn mất tăm không rõ tung tích. Còn chưa tuồn được hàng vào trường mà đã thấy tương lai khó khăn rồi.
Thằng nhóc đàn em dắt tới 4 tên con trai to khỏe, đều là học sinh trong trường. Đứa nào trông cũng lăm le hổ báo, mắc sắc lẹm đầy mùi giang hồ.
- Nghe nói ông anh trả lương cao lắm?
Một trong số đó hỏi. Tên cầm đầu cười gượng, đôn đả mời chào:
- Chuẩn chuẩn, các chú hỏi đúng chỗ rồi. Bên anh lương cao việc nhẹ, chẳng qua muốn làm thì cần chút kĩ năng...
Tên cầm đầu nhìn 4 người, ý tứ dò xét quá rõ ràng.
Một trong số đó cười khẩy, vô cùng tự tin:
- Ông anh yên tâm, bọn này là người thông minh, một số thứ không tiện nói chúng tôi đều hiểu. Chẳng qua dạo này báo quá nên ông bà già ở nhà không cho tiền, tự vác thân đi kiếm miếng ăn thôi.
- Ồ, được rồi.
Tên cầm đầu cười đểu, bắt đầu sai đàn em nói sơ qua về công việc cho đối phương. Bản thân hắn thì chạy vào góc gọi điện thoại cho ai đó, báo cáo là đã đủ người cho cuộc vận chuyển sắp tới.
Một trong số những người đang tỏ vẻ chăm chú nghe ngẩng đầu, đôi mắt bập bùng ý gì không rõ.
Nhiệm vụ đầu tiên rất nhanh được giao xuống, nghe dễ dàng mà thù lao lại khá khẩm. Tên cầm đầu nói loáng thoáng về việc hàng tồn gì đó, nhưng hàng là gì thì chỉ có hắn cùng vài đứa lâu năm biết.
Tất cả người trong đường dây bị tên cầm đầu phân tới những nơi khác nhau. Tới giờ hẹn, sẽ có người tới đưa hàng. Chỉ cần vận chuyển hàng về nhà kho gần trường mà không bị ai phát hiện là được.
Tuấn cầm gói hàng bọc kín mùi thuốc bắc, lặng lẽ cất nó vào túi áo. Anh leo lên xe máy phi về phía nhà kho gần trường, nhưng không rõ vì lí do gì, trên đường đi có rất nhiều chốt. Trông thấy anh, cảnh sát vội dàn hàng chặn lại, lôi cả người cả xe lên vỉa hè.
Chốt này không chỉ có cơ động, còn có cả công an phường và vài người không mặc cảnh phục. Anh cảnh sát đứng gần nhất bước lên chào Tuấn, giải thích rằng khu vực này đang có án, mong Tuấn phối hợp điều tra.
Chưa để anh có cơ hội đồng ý, đồng chí cảnh sát đã yêu cầu anh khai báo xem định đi đâu, làm gì vào giữa đêm thế này. Họ còn yêu cầu được soát người anh.
Tất nhiên, Tuấn buộc phải cho.
Tuấn nghĩ bụng, giằng co lúc này chỉ tổ lên phường uống trà ăn bánh. Anh nhắm mắt đợi dồng chí cảnh sát lôi ra túi thuốc bắc. Quả nhiên, đối phương hỏi:
- Xin phép anh cho chúng tôi kiểm tra bọc giấy này.
Trán Tuấn lúc này đã toát đầy mồ hôi lạnh. Ban đầu, anh không hiểu bọn dưới trướng Thiệu Khương Ánh định chơi trò bầu
-đuồi gì. Song từ lúc nhận được gói thuốc bắc, thêm cả một đống đồng chí áo xanh áo vàng đứng đây, anh đã biết đời mình thế là hết.
- Đợi chút.
Tuấn giật thót, đồng chí đứng trong bốt đột nhiên gọi với về phía bên này. Viên cảnh sát khựng lại, nhìn thoáng qua Tuấn rồi quay lưng lại bàn bạc gì đó với người đằng sau. Chỉ trong một phút nói chuyện, thái độ của anh ta liền thay đổi, vứt bọc giấy lại rồi thả cho Tuấn đi.
- Đi nhanh đi ranh con, học cấp III mà dám phi xe máy như thật thế?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!