Nghe nói thiên kim tiểu thư nhà họ Trịnh bé đến lớn chưa phải vào bếp bao giờ. Tối ngày 30 âm lịch, Vinh nói đã tắm rửa sạch sẽ để đón năm mới rồi, từ chối làm trứng ốp la cho Ái Lạp, tránh dính mùi dầu mỡ. Các bác giúp việc đã được cho về quê đón Tết hết, bố mẹ thì đi hẹn hò xem pháo hoa.
Ái Lạp xoa bụng, đành vào tủ lạnh tự lục trứng.
Con bé không biết làm ốp la, chẹp miệng nghĩ thôi luộc vậy. Nhưng nó không tài nào tìm nổi cái nồi. Nó không biết bác giúp việc cất nồi ở đâu, Vinh thì xem Táo quân ngủ quên mất rồi, nó không nỡ đánh thức.
Ái Lạp nhìn về phía cái lò vi sóng, quyết định cho trứng vào quay.
1 phút sau, lò vi sóng nổ tung, Vinh nghe tiếng động mà hốt hoảng tỉnh dậy. Cậu chạy vào mắng Ái Lạp một trận, chỉ cho Ái Lạp chỗ đựng nồi niêu xoong chảo, làu bàu bắt Ái Lạp lau sạch đống hỗn độn bắn ra từ lò vi sóng.
Ái Lạp lau sạch trứng xong thì nhấc nồi ra khỏi kệ, vô tình nhìn thấy cái chảo. Con bé nhớ rán trứng hình như cũng dễ làm, đổ dầu rồi đổ trứng vào là xong. Nó đặt chảo lên bếp, đổ dầu vào, thế nhưng bật mãi vẫn không thấy lửa lên. Lạ nhỉ? Phải có lửa mới nấu ăn được chứ?
Ái Lạp kì lạ, chạy bành bạch như con vịt ra hỏi Vinh:
- Vinh ơi, tao bật bếp rồi mà không thấy lửa lên!
- Lửa? Chị bật bếp nào?
- Bếp từ!
- ......
Vinh thở dài não nề, đành hi sinh tấm thân thơm tho lết vào bếp nấu cho chị bát mì tôm hai trứng. Ái Lạp sướng lắm, nó biết em trai nó vẫn thương nó nhất mà. Ái Lạp ngồi vừa thổi vừa ăn rất nhanh.
Vinh nói:
- Nếu em không sinh ra trên đời này thì chị chết lâu rồi.
- Phải phải! Thế nên mới nói, đội Vinh lên đầu, trường sinh bất tử!
***
Bố mẹ hơn 12 giờ đêm mới về, tiện thể xông đất cho nhà luôn. Ái Lạp cùng Vinh đã bày sẵn rượu cùng khay mứt, báng kẹo ra bàn, chỉ chờ bóng dáng bố mẹ xuất hiện là nhào ra cửa, luôn miệng hỏi:
- Lì xì con đi mẹ, bố ơi lì xì con!
Ông Trịnh cốc đầu Ái Lạp làm nó dừng luôn bộ dạng nhắng nhít. Ông rút ra một phong bao lì xì to, dúi vào tay Vinh dặn dò:
- Bố chỉ lì xì cho đứa nào ngoan, học hành chăm chỉ, không đi học muộn với trốn tiết thôi. Trong cái bao này có cả phần của Ái Lạp, nhưng con cứ cầm hết đi, đừng để nó biết.
- Bố! Con nghe thấy rồi đấy nhé!
Ái Lạp nháo loạn lên, giãy đành đạch ăn vạ. Vinh rất phối hợp cười tủm tỉm nhét lì xì vào túi, hai bố con nhà này luôn có sở thích lấy Ái Lạp ra làm thú vui. Ái Lạp sợ mình sẽ mất phần tiền lì xì, quay sang cầu cứu mẹ:
- Mẹ ơi, con hay trốn học thật nhưng điểm vẫn cao mà? Điểm của con cao ơi là cao ý, ở trong lớp con chỉ đứng sau Bảo thôi!
Con... con....
Ái Lạp mếu máo như sắp khóc, ông Trịnh biết trò đùa của mình đã đến lúc dừng lại, vội vàng ra hiệu cho vợ. Mẹ Ái Lạp cũng lôi ra phong bao lì xì to chẳng khác của Vinh, quỳ gối xuống véo má Ái Lạp:
- Bố con lì xì cho đứa ngoan, còn mẹ chỉ lì xì cho đứa hư thôi! Đứa nào đi học mà hay dậy muộn này, hay tranh luận với cô giáo này, thì mẹ lì xì.
- Con nghĩ lại rồi mẹ ạ, thật ra con cũng chẳng ngoan lắm...
Vinh cùng ông bà Trịnh phá lên cười. Ái Lạp nhận được lì xì xong liền vui mừng hớn hở, bộ dáng đại tỷ ngầu lòi bay đi đâu hết.
Có lẽ, người ở bên ngoài có tung hoành ngang dọc tới mức nào, về đến nhà vẫn chỉ là con của bố mẹ thôi.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!