Chương 50: Rác rưởi gặp nhau

dịch: mafia777

Hàn đại ca, tại sao huynh lại làm như vậy?

Hùng Đệ miệng đầy dầu mơ, mở to đôi mắt nhỏ, nháy nháy mắt nhìn Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ bị dáng dấp của tên béo này khiến cho vui vẻ, nói: "Mời người uống rượu, chính là việc vui vẻ, cần gì phải có lý do? Nếu như đệ cao hứng, đệ cung có thể mời người khác uống rượu mà."

Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền có chút hối hận, chính hắn tiêu tiền như nước đã quen, đời này chỉ sợ là thay đổi không được, nhưng đây chung quy không phải một cái thói quen tốt, nếu chẳng may Hùng Đệ và Tiểu Dã cũng trơ nên giống như mình, vậy cũng chưa chắc là một chuyện tốt, dù sao truyền thống cần kiệm của Hoa Hạ mới là mỹ đức. Liền nói tiếp: "Đương nhiên, nếu đệ cảm thấy không cần phải như thế, vậy cũng không phải là sai, tiền là của đệ, dùng như thế nào, hoàn toàn là do đệ định đoạt."

"Ah."

Kỳ thực nếu Hàn Nghệ không thêm vào câu sau, Hùng Đệ cũng vẫn sẽ như thế, bởi vì y thiên tính hồn nhiên, mời hay không mời, tự nhiên là dựa vào ý nghĩ của chính mình, sẽ không chịu người khác ảnh hưởng.

Chợt nghe thấy bên ngoài hành lang có người nói: "Ài, ngươi có biết người vừa nãy là ai không?"

Lại có một người nói: "Người đó có phải Thẩm Tiếu không?"

"Ừ. Thẩm gia này tự nhiên xuất hiên một tên phá gia chi tử như thế, cung thực sự là bất hạnh a!"

"Chuyện này có đáng là gì, năm ngoái Thẩm Tiếu còn giúp một nữ nhân che mặt, trả cho Vương gia hai mươi quan tiền."

"Hai mươi quan? Nhiều như vậy? Đích thị là hắn ái mộ nữ nhân kia đi?"

"Ngươi cũng cả nghĩ quá rồi, tuy rằng Thẩm Tiếu phá gia, thế nhưng rất được nữ nhân yêu thích, bên người cung chưa bao giờ thiếu nữ nhân, ai cũng không biết tại sao y làm như thế. Đúng rồi, y còn tặng người phụ nữ kia mười quan tiền, suýt chút nữa khiến Thẩm lão gia tử tức chết, lúc đó ta với cha ta còn đến thăm Thẩm lão gia tử mà."

"Ha ha, Thẩm lão gia tử còn không có bị y khiến cho tức chết, cũng coi như mạng lớn."

"Ai chả biết, ta thấy không tốn thời gian dài đâu, gia sản của Thẩm gia sẽ bị y phá cho không còn một mống."

"Đừng nói nữa, y đến đấy."

Lại nghe được một tiếng nói sang sảng, "Ơ! Hai vị ca ca, làm sao lại đi nhanh thế!"

"Thẩm Tiếu, vừa nãy ngươi lại làm một việc thiện lớn nha!"

Trong lời nói, tất cả đều là ý trào phúng.

"Một con vịt quay mà thôi, không đáng kể gì."

"Cũng đúng, đối với ngươi mà nói, xác thực là không đáng kể, tốt lắm, chúng ta trước hết cáo từ."

"Nhị vị ca ca đi thong thả."

Phá gia chi tử? Hàn Nghệ nghe được chỉ cảm thấy có chút buồn cười, thầm nghĩ, người ta phá tiền của nhà mình, có gì không thể.

Trong chốc lát, một vị bạch diện công tử đột nhiên xuất hiện trong khoang riêng của Hàn Nghệ, y hướng về Hàn Nghệ chắp chắp tay nói: "Tại hạ Thẩm Tiếu, chính là thiếu đông chủ của tửu lâu này, ba vị khách quan có thoả mãn với thức ăn của tiểu điếm chứ?"

"Thoả mãn, thoả mãn, vịt quay của các ngươi quả là danh xứng với thực."

Hàn Nghệ chưa nói, Hùng Đệ trái lại trước tiên trả lời, chỉ bất quá khi y nói chuyện, trong miệng còn ngậm một cái cổ vịt, lời nói rất là mơ hồ không rõ.

Hàn Nghệ chắp tay nói: "Tại hạ Hàn Nghệ. Thẩm công tử mời ngồi."

Thẩm Tiếu thực sự có ý ngồi xuống, nhưng lại sợ Hàn Nghệ chỉ là khách sáo với hắn, vì vậy nói: "Tại hạ mạo muội đến đây, lại là lần thứ nhất gặp mặt, sẽ không quấy rầy ba vị chứ."

Hàn Nghệ sao không nghe ra y đang thăm dò chính mình, ha ha nói:"Chúng ta đã là lần thứ hai gặp mặt rồi."

Thẩm Tiếu nói: "Ồ? Không biết chúng ta đã từng gặp qua ở đâu?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!