Chương 48: Dương Châu đệ nhất lâu

Dịch: mafia777

***

Tuy rằng trong thơi gian ngăn còn không có cách nào thủ tiêu tang vật, thế nhưng Hàn Nghệ cũng không vội vã lắm. Ngược lại coi như tìm tơi đưởng dây tiêu thụ, hắn cũng không có ý định tuồn ra vào lúc này, dù sao hiện tại vẫn đang trên đầu sóng ngọn gió, hắn cảm thấy tương đối giữ mình một chút thì tốt hơn.

Thấm thoát mấy ngày trôi qua.

Trong lúc này, Hàn Nghệ vẫn luôn luôn ở nhà, cực ít đi ra ngoài, mà việc chủ yếu của hắn ở nhà là rèn luyện thân thể, từ sớm đến tối đều chăm chỉ rèn luyện, sáng sớm rời giường chạy bộ, buổi sáng đánh bao cát, buổi chiều bơi lội, ngày nào cũng như ngày nào. Hắn cũng rất thường hay đi tìm nhóm Tiểu Dã để cải thiện sinh hoạt, không thể không nói một câu, đi theo Tiểu Dã, cũng là hưởng phúc thật sự, tiểu tử này có thể nói là cao thủ săn thú cao câp nhât.

Phàm là cùng cậu ta đi ra ngoài, chắc chắn sẽ không có chuyện tay không mà về. Mỗi ngày ăn thịt, còn không mất tiền, sảng khoái đến rối tinh rối mù.

Ngày hôm đó, Hàn Nghệ bơi lội trên sông xong liền trở về, trên ngươi để trần, một tay nhâc theo quần áo, mái tóc ướt đẫm dươi anh măt trơi, phản chiếu ra ánh sáng trong trẻo. Màu da trắng nõn khi xưa nay đã bị phơi nắng thành màu đồng cổ, bôn khối cơ bụng đã bắt đầu lộ ra cao chót vót, vóc người gầy yếu rốt cục một đi không trở lại.

Mấy ngày qua, Hàn Nghệ hoàn thành việc lột xác từ một con chim non thành chân chính đại bàng.

Tiêu Vân đứng ở trước cửa ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ trở về, trong mắt lộ ra sắc thái không giống trước. Trước đây Hàn Nghệ giống như một đứa bé không chịu lớn vậy, đều là chạy theo sau cái mông của nang. Thế nhưng hiện tại mỗi khi Hàn Nghệ xử lý sự tình lại lộ ra sự lão luyện phi thường, hơn nữa khuôn mặt ngây ngô cũng biến thành góc cạnh rõ ràng, vóc người cũng biến thành tráng kiện, cũng không thể lại dùng đứa nhỏ để hình dung Hàn Nghệ nữa rồi.

"Về rồi à."

"Ừ."

Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vân, chờ đến gần thì, đột nhiên một quyền đấm ra, thẳng hướng chiếc mũi ngọc đẹp đẽ tinh xảo của nàng.

Tiêu Vân đâu ngờ Hàn Nghệ lại đột nhiên làm khó dễ, cũng may nang là người tập võ, năng lực phản ứng khác hẳn với người thường. Liền lùi lại một bước nhỏ, miên cương né qua, đang muốn mở miệng, Hàn Nghệ lại là một cước đá tới.

Tiêu Vân lại né tránh lần nữa, liền lùi mấy bước, cả giận nói: "Ngươi còn dám động thủ nữa, đừng trách..."

Nang còn chưa dứt lời, Hàn Nghệ liền vọt tới, lại là một quyền vung ra.

Tiêu Vân thẹn quá thành giận, tiểu tử này hoá điên rồi sao, thân thể thấp xuống, chỉ cảm thấy quyền phong trên đầu vù vù, thuận thế một cái quét chân, công hướng hạ bàn của Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ nhảy lên một cái, lập tức tránh thoát, thừa cơ một khuỷu tay nện xuống.

Tiêu Vân thấy đòn đánh này của Hàn Nghệ vừa nhanh vừa mạnh, không dám lấy cứng đối cứng, cũng cảm thấy không cần thiết như vậy. Thân thể chuyển động, nghiêng người né tránh, một cước đá ra.

Một cước này vô cùng nhanh hơn nữa cũng rất xảo quyệt, Hàn Nghệ né tránh không kịp, chỉ có thể giơ cánh tay lên đỡ, liền cảm thấy một trận đau đớn, thầm mắng, cước lực của con mụ này thât sư không phải là dùng để trưng cho đẹp, nếu không phải hắn chịu khó rèn luyện mấy ngày nay, có khi phải gãy xương rồi.

Tiêu Vân dựa vào lực đàn hồi lộn ngược ra sau, nhảy ra vòng chiến, nhưng chân vừa chạm đất, nang lập tức lại xông về phía trước, thân ảnh giống như quỷ mị.

Hai người đánh thành một đoàn.

Hàn Nghệ là luyện võ tự do trong Cách Đấu Thuật, chú ý chính là hiệu suất, có thể một quyền chế địch, liền không cần tung ra quyền kế tiếp, mà Tiêu Vân lại là thể loại linh động, từng chiêu từng thức đều có đường lối rõ ràng.

Đây cũng có thể xem là một hồi tranh tài giữa võ thuật Trung Quốc và Tây phương.

Thế nhưng hiện tại võ thuật Trung Quốc lại đang ở thời kì phát triển, không phải hậu thế có thể so sánh.

Sau khi ba hiệp trôi qua.

Hàn Nghệ dần dần theo không kịp tiết tấu của Tiêu Vân rồi.

Phanh!

Tiêu Vân thành thạo tung cước đá lên mông của Hàn Nghệ.

Hàn Nghệ lảo đảo vài bước, suýt nữa té ngã, khẩn trương xoay người, đưa tay nói: "Ngừng!"

Chưởng đao của Tiêu Vân đã nâng lên không trung, suýt chút nữa liền bổ xuống, thấy Hàn Nghệ kêu dừng, cũng không tiếp tục nữa, cả giận nói: "Ngươi rốt cục muốn làm gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!